Tên: Trường Thành Gió Cát.
Chương 2:
=====
Xe ngựa lọc cọc giữa dãy núi hoang lạnh phủ sương, ngày thứ hai mươi mốt kể từ khi rời khỏi Tử Cấm Thành. Mặt đất rung lên theo từng vòng bánh lăn qua ổ gà, kéo theo làn gió núi tanh nồng có thứ mùi khó gọi tên, sự hòa trộn của: máu, mủ, và xác thịt thối rữa.
Bên trong chiếc xe phủ vải dày, thân thể Trình Hân đã sớm không còn nguyên vẹn như một con người. Vết chém nơi lưng đã sưng vù, rỉ mủ vàng đặc, thấm đẫm vào lớp đệm lông bên dưới. Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán hắn, đôi môi khô nứt nẻ. Mỗi hơi thở là một lần phổi hắn rít lên như kéo lê qua dao găm. Cả xe ngựa như một cái hòm sống mục nát từ trong ruột.
Đám binh sĩ, người hầu đi theo hộ tống ngày càng thấp thỏm lo sợ. Họ âm thầm rỉ tai, xầm xì bàn tán:
— Cứ để thế này, nếu hắn chết giữa đường, cả đám chúng ta sẽ rớt đầu.
— Hay ném quách hắn ở đây luôn đi, cứ nói là bị sơn tặc chặn đường!
— Không được! Hắn là Vương gia, là Ngạch phò, dù bị đày cũng vẫn là rồng trong đống tro!
— Nhưng nếu hắn chết trong tay chúng ta thì ai gánh tội?
Cứ thế, mỗi thời khắc trôi qua, nỗi sợ kia càng lan nhanh dần, tựa như tử khí luẩn uẩn trong gió. Cho tới buổi chiều hôm ấy — khi xe vừa vượt qua đoạn rừng núi hiểm trở, khi cả đám binh sĩ vừa dừng lại nghỉ chân ở một khe suối nhỏ.
Bất chợt có tiếng vó ngựa vang lên từ xa, càng lúc càng gần, kéo theo tiếng thét lanh lảnh xé rách màn sương chiều lỡn đởn.
“Có kẻ tập kích!”
Lời hét còn chưa dứt, một mũi tên đã ghim phập vào ngực tên lính đi sau đoàn xe. Máu phun ra từng dòng như mạch nước vỡ tung, hắn ngã xuống, đôi mắt còn chưa kịp tròn xoe vì kinh hãi. Ngay sau đó, loạt tên thứ hai vun vút lao tới như mưa, ghim lên mui xe, bánh xe và cả những con người đứng gần.
Đội hộ vệ rối loạn, binh sĩ rút kiếm, cầm thương, xông lên kháng cự. Đám sơn tặc như lũ lang sói từ trong rừng thi nhau lao ra, giáp trụ tả tơi, mặt mày lấm lem, vũ khí rỉ sét nhưng sức chiến đấu chẳng hề thua kém quân lính triều đình. Chúng xông lên như ma quỷ, đâm, chém, vũ khí va chạm giữa tiếng kêu la náo loạn.
Một tên lính vừa vung đao chém trúng một tên sơn tặc thì liền bị kẻ khác từ phía sau đâm lút cán xuyên ngực. Hắn hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã sõng soài xuống đất, thân thể giật giật mấy lần rồi nằm im như đá.
Xe ngựa chở Trình Hân lắc lư dữ dội. Hai gia nô hoảng loạn trèo ra định bỏ chạy, lập tức bị một nhát chém ngang cổ, máu phụt thẳng lên mui xe, nhuộm đỏ vải bạt. Bên trong xe, lúc này hắn đã mê man, chẳng biết sống chết thế nào, nhưng thân thể thì run lên từng hồi vì những cú sốc dội từ mặt đất, như thể tử thần đang chực chờ kéo hắn xuống.
Sơn tặc bao vây gần trọn đội hình, lửa bén lên từ thân xe phía sau, cháy đùng đùng giữa gió núi lạnh căm, soi sáng những thân xác ngã gục. Một vài lính còn sống gào thét, kéo thân thể mục rữa của Trình Hân ra ngoài, tìm cách huy động ngựa chạy, nhưng sơn tặc đông như kiến trấu. Không khí đầy bụi, tiếng thét, mùi máu và khói lửa hòa vào nhau như địa ngục mở toang nơi trần thế.
Tiếng súng nổ đột ngột vang lên như sấm giáng giữa lưng trời, xé tan không gian đặc quánh mùi máu tanh. Những tràng đạn liên tiếp, đều đều như đấm vào tai, dội vào lũ sơn tặc như roi sắt quất xuống đàn thú điên.
“Pang! Pang! Pang!”
Không kèn báo, không chiêng trống. Chỉ có hàng loạt tiếng súng trường dài, thép va vào thép, cùng những bóng người cao lớn mặc quân phục xa lạ, từ đỉnh đồi tràn xuống như bão tố.
Dưới ánh lửa hắt ra từ cỗ xe bị cháy, bóng họ đổ dài, uy nghi và cứng rắn, khác hẳn vẻ bệ rạc của đám lính triều đình nhà Thanh.
Một tên sơn tặc bị bắn trúng giữa trán, gục xuống ngay tức khắc. Kẻ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị đạn xé nát bả vai. Đám còn lại hoảng loạn, quay đầu tháo chạy về phía rừng, kêu la loạn xạ. Mấy con ngựa không cột yên cũng hốt hoảng tung vó bỏ chạy tán loạn để lại một bãi chiến trường nhuốm đỏ.
Đám lính mang quân phục lạ—áo xám xanh, súng trường vai da—bắt đầu bước vào như bóng ma xuyên qua sương mù, khẩu lệnh vang lên.
“Säubern. Alles durchsuchen. Kein Überlebender?”
(Dọn dẹp. Lục soát tất cả. Xem coi còn kẻ nào sống sót không?)
Từng tên lính chia nhau đi giữa xác người. Có kẻ dùng chân đá thi thể, kẻ khác tháo nhẫn, giật ngọc bội, bao lụa gấm bên hông.
Một tên dừng lại trước một thân thể còn thoi thóp thở, dính đầy máu khô, tàn hơi như một khúc gỗ sắp vỡ vụn. Gã cúi xuống, toan lật xác thì bất chợt đôi mắt kia mở ra khe khẽ, ánh nhìn mờ đục nhưng dữ dội.
“Kommandant! Dieser lebt noch!”
(Chỉ huy! Tên này còn sống!)
Vị sĩ quan đi tới, rút găng tay, thản nhiên quỳ xuống, mở túi áo Trình Hân. Bên trong có một hộp gấm nhỏ, nạm vàng. Hắn mở ra—một ấn ngọc có dấu của Triều đình, còn vương mùi đàn hương, bên dưới là mảnh thẻ ngà khắc tên cùng tước hiệu trong triều bằng hán tự.
“Ein Adliger... oder etwas mehr. Seht euch das an.”
(Một quý tộc... hoặc còn hơn thế. Nhìn cái này đi.)
Lũ lính xôn xao. Có kẻ rít lên: “Er sieht aus wie der Tod persönlich. Wollen wir ihn mitnehmen?”
(Hắn trông như Tử thần vậy. Chúng ta mang hắn theo sao?)
Sĩ quan nhếch môi cười nửa miệng, khép hộp ngọc lại bỏ vào túi rồi ra lệnh: “Nehmt ihn mit. Der Mann ist von Wert. Und wir marschieren weiter – Richtung Mandschurei. Die Russen rühren sich.”
(Mang hắn theo. Người này có giá trị. Tiếp tục hành quân—hướng đến biên giới Mãn Châu. Bên Nga đang động binh.)
Không ai hỏi thêm. Chỉ có Trình Hân, trong cơn mê sảng, bị ném lên xe ngựa của quân đội như một chiến lợi phẩm sống. Ánh mắt hắn không còn thấy được trời cao, chỉ còn lại tiếng lục soát, tiếng lệnh, mùi thuốc súng lẫn trong mùi vị của máu và cái cảm giác giá lạnh đầy tàn nhẫn nơi thời cuộc điên đảo.
Dưới ánh nắng mỏng manh của buổi sớm vùng biên viễn, đoàn quân nối đuôi bước đều, vó ngựa và bánh xe nghiến lên mặt đất khô cằn, để lại phía sau những vệt bụi dài lơ lửng trong gió. Trong xe chở thương binh, cơ thể của Trình Hân liên tục run rẩy, vết thương sau lưng đã rỉ mủ vàng nặng mùi, thấm qua lớp vải thô sơ băng tạm. Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi khô nứt, mắt trợn ngược – rồi đột ngột, cả người co giật dữ dội.
Chiếc xe lắc mạnh. Một binh sĩ ngồi gần hét lên:
“Doktor! Schnell! Er krampft!”
(Bác sĩ! Nhanh lên! Hắn co giật rồi!)
Tiếng giày đạp đất gấp gáp vang lên khi viên bác sĩ quân y người Đức chen vào, khom người kiểm tra. Ông ta vừa tháo vội găng tay vừa lắc đầu, vẻ khẩn trương hiện rõ: “Er hat eine schwere Infektion... Wir brauchen sofort ein Antiseptikum, sonst stirbt er.”
(Hắn nhiễm trùng nặng... Cần sát trùng gấp, nếu không hắn sẽ chết.)
Trên xe ngựa, Trình Hân nghiến chặt răng, đôi mắt lật trắng, từng luồng hơi thở trở nên đứt quãng như sắp lìa khỏi nhân gian.
Viên sĩ quan dẫn đoàn chau mày, đúng lúc phía trước vang lên tiếng gọi:
“Dorf in Sicht! Eine Kirche!”
(Có làng phía trước! Có nhà thờ!)
Sĩ quan chỉ huy lập tức hô lớn, ra hiệu cho đoàn quân dừng lại. Lệnh dừng được truyền ra. Đoàn quân chuyển hướng, tiến vào ngôi làng nhỏ. Nơi này không lớn, nhưng có một ngọn tháp cao vượt lên mái ngói – biểu tượng của một nhà thờ Thiên Chúa Giáo.
Tiếng vó ngựa dồn dập xen lẫn tiếng hô hoán khi đoàn quân tiến vào khiến dân trong làng hốt hoảng, chạy ùa vào khỏi nhà. Có vài kẻ tò mò, hé đầu ra từ cửa sổ, cảnh giác nhìn theo.
Đoàn người dừng lại trước nhà thờ gỗ nằm giữa quảng trường, một nhóm binh sĩ vội vã vác xuống từ xe một thân người đang được quấn vải sơ sài, máu thấm đẫm lớp băng cũ, trông chẳng khác nào một cái xác sắp đông cứng.
Tiếng ủng đập mạnh trên nền gỗ vang vọng khi cánh cửa nhà thờ bị bật mở. Bên trong, ánh sáng mờ của những ngọn nến lay động chiếu lên bóng dáng vị cha sứ đang giảng lễ. Trên bục giảng, trong tấm áo thụn, vị cha sứ có vóc dáng to lớn, sóng mũi cao, cùng đôi mắt màu xanh thẳm của biển hệt như vị thánh từ thiên đường gửi xuống, trầm tĩnh đầy ôn hòa.
Vị bác sĩ quân y vội tiến lên, nói nhanh bằng tiếng Đức, vừa chỉ tay về phía người bị thương: “Er lebt noch, aber nicht lange. Wir brauchen einen sauberen Ort!”
("Hắn còn sống, nhưng không trụ được bao lâu. Chúng tôi cần một nơi sạch sẽ!")
Cha sứ liếc mắt nhìn lướt qua, gật đầu: “Kommt mit. Schnell.”
("Theo tôi. Nhanh lên.")
Rồi anh quay sang hai cậu bé giúp việc, lập tức nói tiếng Trung trôi chảy: “Tiểu Hạ, A Bạch, mau đi đun nước nóng, rồi lấy băng vải sạch đến. Lấy kéo luôn, kéo bén nhất trong hộp thuốc ấy.”
Nhà thờ phút chốc xáo trộn khi nhóm lính cẩn thận đưa người bị thương vào phòng phía sau. Ánh sáng nhạt từ khung cửa kính mờ chiếu lên khuôn mặt của kẻ nằm mê man kia, làm nổi bật làn da tái nhợt và bờ môi khô nứt gần như không còn sinh khí.
Vị cha sứ vội vã cởi bỏ áo thụng ngoài, tay áo xắn cao, bước đến không chần chừ. Anh nghiêng người kiểm tra từng hơi thở yếu ớt còn sót lại nơi lồng ngực phập phồng như sắp tắt.
Anh không hỏi. Cũng không đòi ai phải giải thích điều gì.
Chỉ một ánh nhìn lướt qua vết thương đã hoại tử, lớp băng mục nát bốc mùi tanh nồng của máu và mủ tích tụ lâu ngày, cùng gương mặt trắng bệch của người đang nằm đó. Rồi anh cúi xuống, tay đặt lên vầng trán nóng hổi, trầm giọng:
“Chúa không từ bỏ ai.”
Đôi hàng mi rủ thấp. Ngón tay anh chậm rãi vẽ dấu thánh giá lên trán người đàn ông mệnh khổ, như một lời chúc phúc âm thầm.
Phía sau, bác sĩ quân y dùng kéo cắt lớp vải loang máu khô bọc quanh thân hắn, từng mảng da rỉ mủ lộ ra dưới ánh nến vàng vọt.