truyện còn được đăng trên Wattpad bonngon_
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết 🕊️, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Hằng ngày, Chiếm hữu dục
---
Ôn Nghiên xuyên vào một quyển tiểu thuyết hào môn, trở thành người sắp bị gia tộc mang đi gả cho một vị đại lão tàn tật – đối tượng liên hôn bệnh tật, yếu ớt và đáng thương.
Gia tộc ra sức tẩy não cậu: “Dù Cố Lẫm Xuyên bị liệt hai chân, nhưng anh ta có tiền có quyền, gả vào một hào môn như vậy là phúc phận của con, chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ anh ta thì sau này muốn gì có nấy…”
Nghe nói nhiều quá, Ôn Nghiên chỉ bắt được vài từ then chốt: “Có tiền…”
Tốt! Mắt cậu sáng rực lên, gật đầu như gà mổ thóc: “Con đồng ý gả.”
Người nhà họ Ôn: ???
Không phải ngày hôm qua còn sống chết không chịu gả sao?
---
Ngoài đời ai cũng nói Cố Lẫm Xuyên vì liệt hai chân nên tính tình âm trầm, lạnh nhạt, cực kỳ thích kiểm soát, lại còn là kiểu người khó gần… Gả cho anh ta chắc chắn không có ngày lành.
Bạn thân khuyên Ôn Nghiên bỏ chạy càng sớm càng tốt.
Ôn Nghiên kiên định lắc đầu.
Bạn thân không hiểu nổi: “Sao vậy? Cậu đâu có thích anh ta!”
Ôn Nghiên chớp chớp mắt, nhỏ giọng phản bác: “Thích mà.”
Có tiền, tàn tật, lạnh lùng… Đúng chuẩn gu luôn rồi còn gì.
Những lời này “vô tình” rơi vào tai Cố Lẫm Xuyên đang vừa vặn đi ngang.
Anh nhanh chóng xoay xe lăn, khóe môi cong lên, gương mặt ẩn sau bóng tối có phần mất tự nhiên.
Sau đó, Cố Lẫm Xuyên phát hiện, Ôn Nghiên hình như thật sự tới vì anh ——
Hay cười đến mức lộ cả răng nanh, cứ nhào vào lòng anh đòi ôm một cái.
Mua đồ gì cũng chọn cặp đôi, cả ngày líu ríu nói rằng thích anh.
Lúc bệnh còn thích làm nũng, bám người đến phát ngọt.
Còn đặc biệt nghe lời, dưỡng ở bên người cực kỳ ngoan.
Ngoan đến mức khiến người ta chỉ muốn "bắt nạt" một chút.
Bắt nạt đến phát khóc thì càng tốt.
---
Ôn Nghiên sống ở nhà họ Cố vô cùng mãn nguyện, chuyên tâm làm một “cá mặn kiều thê”, ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm gì cũng biết điểm dừng, mua đồ luôn mua hai phần, ngay cả khi bệnh cũng chỉ dám phóng túng một tí, tuyệt đối không quá giới hạn.
Nhưng gần đây cậu phát hiện, Cố Lẫm Xuyên ngày càng kỳ quặc.
Ôm một cái cũng không chịu buông tay, ánh mắt nhìn cậu như thể muốn nuốt cả người vào bụng.
Ôn Nghiên âm thầm tự tẩy não: Không sao, không được nghĩ linh tinh, một người tàn tật thì làm được gì chứ? Tất cả đều là ảo giác thôi.
Kết quả chưa tới mấy ngày, vị đại lão tàn tật trong nguyên tác Cố Lẫm Xuyên lại đột nhiên đứng lên trước mặt cậu.
!!!
Đồng tử Ôn Nghiên co rút.
“Anh… anh… anh…”
Cố Lẫm Xuyên cong môi cười, ánh mắt thâm sâu: “Sợ à? Không phải nói thích anh sao?”
Ôn Nghiên nuốt nước bọt, chợt nhớ tới gì đó, mặt bỗng chốc đỏ bừng… Đúng kiểu không có tiền đồ chút nào.
Đêm hôm đó, Ôn Nghiên vừa khóc vừa phát hiện ra hai bí mật động trời:
1. Cố Lẫm Xuyên không hề tàn tật.
2. Tính cách lạnh lùng cũng chỉ là giả vờ.
CP: Người ngoài trông đứng đắn · chiếm hữu dục mạnh · tự mình theo đuổi công X thân mềm yếu · ngoan ngoãn đáng yêu thụ.
Lưu ý nhỏ:
1. 1v1, song khiết, thiên hướng nhẹ nhàng, sinh hoạt thường ngày, công lớn hơn 8 tuổi, thụ 19, công 27.
Trong thiết lập, đồng tính được kết hôn, độ tuổi pháp lý là 20.
2. Vị ngọt là chính, ngủ trước yêu sau, không đấu đá, cảm ơn vì đã ủng hộ.
---
Từ khóa: Hào môn thế gia, luyến ái hợp đồng, văn ngọt, xuyên thư, nhẹ nhàng
Nhân vật chính: Ôn Nghiên, Cố Lẫm Xuyên
Một câu tóm tắt: Ai cũng tưởng tôi sẽ bị anh ấy bắt nạt? Xin lỗi, là tôi chủ động đó.