“Khoan.” Cố Lẫm Xuyên nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt tối sầm, cười khẩy: “Quỳ xuống? Cậu nghĩ mình là thứ gì?”
Ôn Ngọc Trác mím đôi môi nứt nẻ đến rỉ máu, nuốt nước bọt: “Vậy… vậy tôi có thể làm chuyện khác, làm gì cũng được, chỉ cần Ôn Nghiên tha thứ thì tôi làm gì cũng được!”
“Gì cũng được?” Cố Lẫm Xuyên chợt nghĩ đến gì đó, bật cười, giọng như ban ơn: 
“Được, tôi cho cậu một cơ hội.”
Nghe câu đó, trong mắt Ôn Ngọc Trác lóe lên tia sáng hy vọng.
“Từ đây, chạy bộ về Ôn gia, tôi sẽ gặp ba cậu một lần.” Anh nói.
“Cái… gì…” Đôi môi trắng bệch của Ôn Ngọc Trác run lên, giọng như bị nghẹn lại, đầy đau đớn: “Chạy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play