Đau quá…
Ôn Nghiên cảm thấy cổ tay đau nhức đến tê dại, trong người như có dòng máu không ngừng rút đi từng chút một, khoang mũi nồng nặc mùi máu tanh.
Mắt không mở nổi, cổ họng cũng phát không ra tiếng.
Trong đầu như có người âm thầm nhét vào một quả pháo lép, bên tai “tích——” một tiếng kéo dài không dứt, giày vò đến mức ý thức muốn vỡ vụn.
Xung quanh còn hỗn loạn tiếng người ầm ĩ, la hét, chửi rủa, cả căn phòng loạn thành một mớ.
“A a a ——”
“Mẹ ơi! Thằng nhóc ma bệnh này cắt cổ tay rồi!”
“Cái gì? Mau đưa tới bệnh viện! Đừng để nó chết!”
…
Ôn Nghiên nghe rõ nhất chính là câu: “Đừng để nó chết.” Sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, không khí lẫn nước sát trùng gay mũi khiến cậu không thoải mái chút nào.
Ôn Nghiên chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, hàng mi thật dài khẽ run lên vì hoảng loạn.
Trong lúc hôn mê, trong đầu cậu bị ép nhồi nhét vô số ký ức xa lạ với những thứ vốn không thuộc về cậu, bị ai đó mạnh mẽ dội thẳng vào.
Cậu… xuyên thư.
Xuyên vào chính quyển tiểu thuyết hào môn mà cậu vừa đọc trước khi chết.
Mà thân phận của Ôn Nghiên, là đứa con riêng bị nuôi bên ngoài của nhà họ Ôn. Không danh không phận, không địa vị, chỉ có sự khinh rẻ và ghét bỏ. Thân thể thì yếu ớt, bệnh tật triền miên.
Theo như cốt truyện, cậu bị đưa trở về nhà cũ sau nhiều năm sống bên ngoài, người giúp việc miệng gọi “tiểu thiếu gia”, nhưng sau lưng lại không ngừng cười nhạo, nói cậu là đồ không thể lộ mặt.
Nguyên chủ vô tình nghe được lý do thật sự khiến mình bị đón về —— là để gả thay vào nhà họ Cố, làm đối tượng liên hôn với một người tàn tật.
Vì thế nguyên chủ nghĩ quẩn, cắt cổ tay tự sát để kết thúc cuộc đời bi thương và tuyệt vọng của mình.
Trong truyện, nhân vật này chỉ xuất hiện vài chương rồi "bay màu". Khi đó, vì thấy tên nhân vật trùng với mình nên Ôn Nghiên mới hứng thú đọc thử. Kết quả chưa đọc đến chương ba thì “cái tên bệnh ủ rũ pháo hôi” kia đã chết.
Tức đến mức cả đêm không ngủ, hôm sau tim phát bệnh mà chết thật.
Sau đó, cậu xuyên thành chính cái “pháo hôi đáng thương” đó.
Ôn Nghiên nắm chặt góc chăn, khẽ cắn môi dưới để lại một dấu răng, rồi cố ép ra một hơi thật dài.
Bị ném vào một nơi xa lạ hoàn toàn, cậu thật sự rất sợ.
Trước khi xuyên đến đây, cậu vốn sinh ra trong một gia đình yêu thương, dù thân thể yếu ớt bệnh tật nhưng được cha mẹ nâng niu như báu vật, cả đời chưa từng chịu nửa điểm ấm ức.
Giờ đột ngột rơi vào tình cảnh này… Cậu biết phải làm sao?
Ba mẹ nhìn thấy thi thể của cậu, chắc chắn sẽ rất đau lòng… chắc chắn sẽ khóc rất nhiều…
Nghĩ tới đây, khóe mắt Ôn Nghiên không kìm được ươn ướt, vành mắt cũng đỏ lên theo.
Đúng lúc này, “Phanh!” một tiếng, cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh.
Ôn Nghiên hoảng sợ rụt người lại, theo bản năng quay đầu, nước mắt vẫn còn lấp lánh treo trên lông mi, sắp rơi mà không rơi, bộ dáng như sắp khóc lại không dám khóc, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
“Ồ, tỉnh rồi à.”
Người đến là một nam sinh trông chừng hai mươi tuổi, tóc xoăn vàng, cả người đều mặc hàng hiệu, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo khó ưa.
Ôn Nghiên nhận ra hắn —— đại thiếu gia chính thống của nhà họ Ôn, Ôn Ngọc Trác, từ nhỏ đã luôn âm thầm ức hiếp nguyên chủ.
Hắn là bị mẹ sai tới, trong lòng đầy bực bội nên không kiên nhẫn đá vào chân giường:
“Tỉnh rồi thì đi theo tao về nhà, đừng có nằm đây giả chết ăn vạ, nhìn thôi đã thấy xui xẻo.”
Ôn Nghiên đỏ mắt không nói gì.
Trước đây chưa từng có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu. Ai cũng dùng giọng dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ.
Hoàn cảnh xa lạ, con người đầy ác ý, tất cả khiến lòng cậu tràn ngập bất an.
Cảm giác đau khổ và tủi thân nhanh chóng bao trùm lấy Ôn Nghiên như một tấm lưới lớn, khiến cậu nghẹt thở.
Cậu cố chớp mắt mấy lần, mũi cay xè, nước mắt như muốn trào ra nhưng vẫn kiên cường nuốt ngược trở lại.
Cậu không thể khóc. Ít nhất thì không thể khóc trước mặt người như hắn.
Nửa tiếng sau, Ôn Nghiên được đưa về cái gọi là “nhà”.
Nữ chủ nhân nhà họ Ôn Lâm Nhã Thanh giả vờ đon đả đón cậu, gương mặt được chăm sóc kỹ càng nở nụ cười dối trá, miệng thì không ngừng gọi “Tiểu Nghiên”.
Bà ta sai Ôn Ngọc Trác dìu cậu về phòng, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, ngoài miệng lại giả vờ quan tâm: “Tiểu Nghiên, con nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ bảo dì làm chút đồ ăn bổ dưỡng cho con nhé, thân thể này cần phải bồi bổ thật tốt.”
Vừa nói xong liền vội vàng kéo Ôn Ngọc Trác ra khỏi phòng.
Ôn Nghiên khẽ thở ra một hơi, bị giày vò nãy giờ khiến cả người càng thêm mệt mỏi khó chịu.
Cậu chui vào chăn, nhắm mắt lại, chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi.
---
Dì trong nhà được Lâm Nhã Thanh sai làm rất nhiều món bổ khí huyết như cháo, thuốc bổ…
Ôn Ngọc Trác uể oải nằm trên sofa chơi game, nghe xong thì bất mãn nói: “Mẹ, mẹ lo cho nó làm gì? Có chết đâu mà.”
“Không chết thật, nhưng con nhìn sắc mặt nó bây giờ xem, nếu để nhà họ Cố thấy như vậy thì còn mặt mũi nào cho nhà mình.”
Nếu không vì điều đó, bà ta chẳng thèm quan tâm.
Lâm Nhã Thanh nhíu mày xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm: “Nó tự nhiên cắt cổ tay gây chuyện, là đáng đời.”
Ôn Ngọc Trác dẹp luôn trò chơi, ném điện thoại lên ghế, cau có: “Sao nhà họ Cố lại để mắt tới nó chứ?”
Chẳng lẽ vì cái mặt xinh xắn kia? Nhưng Cố Lẫm Xuyên đâu có cơ hội gặp mặt nó! Cho dù có đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc thì sao?
Lâm Nhã Thanh ngồi xuống thở dài: “Mẹ cũng không biết. Ba con nói là bên nhà họ Cố đích thân lên tiếng.”
Trong giới thượng lưu, đẳng cấp phân biệt rạch ròi. Cố thị trải dài cả nửa thương giới, vừa là hào môn thế gia, vừa có nền tảng quân đội từ thế hệ trước, thực lực vô cùng hùng hậu, không phải hạng gia đình nhỏ như nhà họ Ôn có thể sánh được.
Chỉ tiếc là đương gia hiện tại Cố Lẫm Xuyên bị tai nạn vài năm trước, liệt cả hai chân, cả đời phải ngồi xe lăn. Tính cách cũng vì thế trở nên âm u quái gở, không gần người khác.
Lâm Nhã Thanh cảm thấy nếu không phải vì chuyện này, hôn sự đó sao có thể rơi lên đầu Ôn Nghiên?
Bà ta không biết nhà họ Cố toan tính điều gì, nhưng chuyện liên hôn này đối với nhà họ Ôn chỉ có lợi không có hại.
Tóm lại, Ôn Nghiên nhất định phải gả. Có trói cũng phải trói đi, mà nếu tự nguyện thì càng tốt.
Lâm Nhã Thanh nhìn con trai, nghiêm túc dặn dò: “Con đừng như trước nữa mà suốt ngày gây chuyện với Ôn Nghiên, nghe chưa?”
“Rồi rồi.” Ôn Ngọc Trác gạt tay: “Con chả buồn quan tâm tới nó.”
Trong vòng bạn bè cùng thế hệ, ai mà không biết Cố Lẫm Xuyên tuy thủ đoạn mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, ai dám dây vào?
Hơn nữa, kiểu người có tính chiếm hữu cao như anh ta, dù lạnh nhạt nhưng ở trên giường lại có thể khiến người khác sống không bằng chết.
Ai mà gả cho anh ta, chính là từ tinh thần đến thể xác đều sẽ bị tra tấn không ngừng.
Ôn Ngọc Trác nhếch môi cười lạnh: “Ôn Nghiên còn khổ dài dài.”
Đêm xuống, trong phòng không bật đèn. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường, ánh lên bóng dáng gầy gò mảnh mai của Ôn Nghiên dưới lớp chăn mỏng.
Một nửa gương mặt cậu rúc trong chăn, làn da trắng như ngọc, mái tóc rủ xuống che khuất hàng lông mày khẽ nhíu vì bất an. Hai má cậu phiếm hồng nhàn nhạt.
Hơi thở đều đặn, lặng lẽ nằm đó, vừa đẹp đẽ vừa yếu ớt như một thiên sứ bị gãy cánh.
Qua một lúc, hàng mi dài của Ôn Nghiên khẽ động, cậu từ từ mở mắt.
“Hô…”
Ngủ một giấc, tinh thần khá hơn nhiều. Cơ thể mệt mỏi dường như cũng đang dần hồi phục. Ít nhất thì hiện tại cậu đã có chút sức lực hơn so với ban chiều.
Cổ tay vẫn còn rất đau. Dưới lớp băng gạc là vết thương đã được khâu lại. Ôn Nghiên khẽ mím môi, cứng nhắc nhấc cánh tay lên, không dám cử động mạnh.
Nhưng như vậy thì thật bất tiện, ngay cả việc cởi quần để giải quyết nhu cầu cá nhân cũng trở nên phiền phức. Cậu phải tốn bao nhiêu sức lực mới vào được nhà vệ sinh, lúc bước ra, cả khuôn mặt đã đỏ ửng vì gượng gạo.
Cậu vội vàng rửa tay, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Ngoại trừ hơi gầy thì gương mặt này cơ bản giống cậu y như đúc. Trên sống mũi còn có một nốt ruồi nhỏ xíu, làn da nhợt nhạt vì bệnh tật khiến nốt ruồi kia trở nên đặc biệt nổi bật.
Cơ thể này có vẻ vẫn còn có thể cao thêm chút nữa. Nếu chăm sóc tử tế, có thể sẽ đầy đặn hơn một chút.
Ôn Nghiên vốn lớn lên trong hoàn cảnh được nuông chiều nên tính cách không giỏi chịu uất ức.
Nhưng giờ thì... Cậu thở dài buồn bã, không thể không chấp nhận thực tế.
Ôn Nghiên vỗ vỗ lên má mình, cố gắng cổ vũ bản thân. Người sống là phải vì chính mình. Dù thế nào cậu cũng phải cố gắng một lần.
Sau khi nghỉ thêm một chút, Ôn Nghiên mới xuống lầu. Cậu đến phòng bếp, chỉ nhẹ nhàng hỏi xin dì giúp việc một bát cháo cá. Rồi yên lặng ngồi ở bàn ăn rồi từ tốn ăn hết. Cái bụng yếu ớt được lấp đầy khiến cậu thấy thỏa mãn.
“Tiểu Nghiên, lên đây một chút.” Lâm Nhã Thanh đắp mặt nạ từ trên lầu đi xuống, giọng nói cố gắng dịu dàng.
“Cơ thể thế nào rồi? Hôm nay ba con không về, lát nữa bác sĩ sẽ đến thay thuốc cho con. Trước cứ ngồi đây đã, mẹ có chuyện muốn nói.”
Ngữ khí của bà ta tuy ra vẻ quan tâm ôn hòa, nhưng bên trong lại đầy vẻ kẻ cả.
“Vâng.” Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, mái tóc hơi dài khiến cả người cậu trông mềm mại hơn thường ngày.
Lâm Nhã Thanh thoáng nhìn cậu, trong lòng có chút kỳ lạ. Tên nhóc này sao bỗng dưng trở nên dễ bảo như vậy?
Chết hụt một lần nên thông suốt rồi?
Bà ta cũng không nghĩ thêm, kéo Ôn Nghiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Mẹ biết con không hài lòng với chuyện liên hôn. Nhưng Cố Lẫm Xuyên tuy bị tàn tật, nhưng người ta có tiền có quyền. Nếu con có thể gả vào một gia tộc danh giá như vậy thì đó là phúc phần của con.”
“Chỉ cần con chăm sóc tốt cho anh ta, nhà họ Cố sẽ không bạc đãi con. Về sau con muốn gì có cái đó…”
Lâm Nhã Thanh rõ ràng đã chuẩn bị kỹ từ trước, bắt đầu lặp lại mấy lời tẩy não như đã học thuộc lòng, nói liên tục không ngừng nghỉ.
Bà ta nói rất nhiều, giọng còn ngọt như mật. Ôn Nghiên ngồi nghe như đang lạc vào cõi thần tiên, tự động bỏ qua tất cả nội dung, cuối cùng chỉ lọt vào tai hai chữ: Có tiền.
“Vâng, con hiểu rồi.”
Ôn Nghiên bị nói đến mức phát mệt, sau khi bắt được từ khóa trọng yếu thì hai mắt lập tức sáng lên, vội gật đầu liên tục rồi nhỏ giọng đáp:
“Con gả.”
Cả phòng lập tức yên lặng.
Lâm Nhã Thanh ngồi sững tại chỗ, miệng còn đang há dở, chuẩn bị bước vào phần “vừa đấm vừa xoa” tiếp theo.
Không ngờ Ôn Nghiên lại đột ngột đồng ý.
Hôm qua thằng bé còn phản đối dữ dội đến mức muốn tự vẫn cơ mà?
Một lúc lâu sau, bà ta mới gượng gạo kéo môi cười: “Vậy thì tốt.”
Ôn Nghiên ngoan ngoãn cụp mắt, không nói thêm gì. Trong lòng chẳng rõ là vui hay buồn, mà phần buồn dường như nhiều hơn.
Nếu cậu từ chối thì chắc chắn nhà họ Ôn sẽ không để yên, nhất định sẽ tìm mọi cách đè ép, khiến cậu không thể sống yên ổn bên ngoài, thậm chí còn có thể hủy hoại cậu.
Nghĩ đến cảnh sống khốn khó, cả người Ôn Nghiên liền rùng mình ớn lạnh.
Ở lại thì là ổ sói, bước ra thì là hang cọp. Nhưng người ta vẫn nói, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Cậu thà gả cho Cố Lẫm Xuyên.
Ít nhất... anh ấy có tiền.
Nghĩ vậy, Ôn Nghiên bất giác mím môi, trong lòng có chút xấu hổ.
Cậu thật đúng là... loại người chỉ nhìn vào tiền.
Cùng lúc đó, tại biệt thự Hải Sơn.
“Tự sát?”
Giọng Cố Lẫm Xuyên lạnh lẽo, âm trầm, từ môi anh thoát ra từng chữ một, khiến người nghe cảm thấy áp lực vô hình đè nặng.
Anh ngồi trên xe lăn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, mày nhíu lại, lộ rõ sự không vui.
Quản gia vừa mới báo cáo xong tình hình của Ôn Nghiên, lúc này đứng sau lưng anh, cung kính im lặng.
Ông biết mỗi khi tiên sinh gõ tay là đang suy nghĩ, tuyệt đối không dám lên tiếng quấy rầy.
Thật lâu sau, Cố Lẫm Xuyên khẽ thở ra một hơi, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
“Biết rồi.”
“Ngày mai, tôi sẽ tự mình đến Ôn gia một chuyến.”
Quản gia sửng sốt: “Ngài định…”
“Từ hôn.”
Cố Lẫm Xuyên điềm đạm đáp.
Mặc dù Ôn Nghiên là đối tượng kết hôn mà chính anh chọn, nhưng nếu người ta đã không muốn đến mức phải tự sát, thì thôi vậy.
Anh là người có tính kiểm soát rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải là người thuộc về anh.
Còn kiểu ép buộc cướp đoạt... anh không thích. Cũng chẳng hứng thú.