“Bệnh viện vừa chuyển hồ sơ qua đây, tôi xem rồi. Vết thương rất sâu, cơ và gân đều bị tổn thương, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chức năng khớp cổ tay. Trước khi hoàn toàn hồi phục, tốt nhất là đừng dùng tay.”
Vị bác sĩ là một người đàn ông trung niên tầm ngoài bốn mươi, ánh mắt ẩn sau cặp kính dày lộ rõ vẻ đau lòng.
Đứa nhỏ này trông cũng chỉ chừng tuổi con trai ông, vậy mà lại tự mình xuống tay nặng đến thế…
Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, bác sĩ. Cháu sẽ chú ý.”
“Còn nữa, vết thương không được để dính nước. Thuốc ngoài hai ngày thay một lần, hai loại kháng sinh này mỗi ngày uống hai lần.” Bác sĩ tận tình dặn dò.
“Chú ý ăn uống thanh đạm, nên ăn nhiều lòng trắng trứng, rau xanh và hoa quả tươi, như vậy vết thương sẽ lành nhanh hơn.”
Ôn Nghiên vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Cậu đưa tay chọc nhẹ vào hai hộp thuốc, rụt rè hỏi: “Dạ… hai loại thuốc này uống có cần cách giờ nhau không ạ?”
Trước đây ở nhà, mỗi lần uống thuốc là dì đều bảo cậu phải canh giờ uống cách nhau ít nhất một, hai tiếng.
Bác sĩ thoáng khựng lại, rồi mỉm cười: “Không cần đâu, hai loại này không có thành phần kỵ nhau. Uống cùng lúc cũng được.”
Tuy không phải lần đầu gặp bệnh nhân hỏi vậy, nhưng bác sĩ vẫn hơi bất ngờ. Nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ông không khỏi nghĩ: cẩn thận quá… có lẽ từng phải uống thuốc suốt một thời gian dài.
Ánh mắt ông càng thêm thương xót.
Nghe nói sắp phải gả cho cái người nhà họ Cố kia… haiz, thật đúng là số khổ.
Ôn Nghiên tiễn bác sĩ ra tận cửa. Trước khi đi, bác sĩ còn quay lại dặn thêm: “Nhớ đừng để tay phải dùng sức đấy.”
“Vâng ạ.” Ôn Nghiên cười nhẹ, “Cảm ơn bác sĩ, bác đi thong thả.”
Bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa mấy bước, lại không nhịn được quay đầu nói thêm: “Và cũng đừng làm chuyện dại dột nữa nhé.”
Ôn Nghiên đứng sững lại, trong lòng vừa chua xót lại vừa thấy ấm. Cậu chớp mắt, dịu giọng đáp: “Cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.”
Vài phút sau, Ôn Nghiên lặng lẽ quay về phòng. Cậu ngồi lên giường, ánh mắt dừng lại trên mấy hộp thuốc, cảm giác mấy dòng chữ trên đó càng nhìn càng mờ, cứ như có ai dán một lớp mosaic lên vậy. Lông mi cũng bắt đầu ướt.
Rõ ràng trước đây cậu cũng thường nghe người khác lải nhải dặn dò như vậy, khi đó chỉ thấy phiền. Vậy mà hôm nay… trong lòng lại nghẹn ứ, cảm giác vừa uất ức vừa tủi thân.
Phòng chỉ có một mình, Ôn Nghiên rón rén khóc một lát. Đến khi mắt mũi đỏ ửng, cậu mới lau nước mắt rồi vào phòng tắm rửa mặt rồi leo lên giường ngủ.
---
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong trở về phòng thì đã có người hầu đến báo rằng có bạn đến thăm cậu.
Ôn Nghiên liền xuống lầu tiếp khách. Theo trí nhớ trong sách thì người đến tên là Thẩm Dược, là bạn thân của nguyên chủ. Tuy sách không ghi rõ hai người thân nhau ra sao, nhưng đã gọi là “bạn thân” thì chắc cũng không đến nỗi tệ.
Thẩm Dược trông khá thanh tú, áo thun trắng quần đen đơn giản, trên người toát ra vẻ tri thức, giống mấy kiểu nam chính dịu dàng trong phim truyền hình.
Ấn tượng đầu tiên của Ôn Nghiên về cậu ta là: rất ổn.
Cho đến khi Thẩm Dược mở miệng…
“Má ơi, sao cậu lại thành ra cái dạng này hả?”
Ôn Nghiên: “…”
Tim cậu đau nhói. Hay là cậu đừng nói nữa đi…
“Rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?” Thẩm Dược trợn mắt nhìn chằm chằm tay cậu, muốn đưa tay sờ mà lại không dám. Mắt đỏ hoe, vừa giận vừa sợ: “Thật sự cắt cổ tay luôn à?! Không phải chỉ là một cuộc hôn nhân liên kết thôi sao? Cùng lắm thì tớ chạy! Cậu nghĩ đi, cậu…”
Cậu ta ấp úng một hồi, cuối cùng nghiến răng mắng luôn một câu: “Đồ ngốc!”
Ôn Nghiên: “…”
Cậu thở dài. Cố gắng làm quen với phong cách nói chuyện của Thẩm Dược, nhẹ nhàng nói: “Tớ không sao đâu. Mình sang chỗ khác nói chuyện nha.”
Trong nhà bọn người hầu đang len lén nhìn hai người, ánh mắt cứ như đang xem kịch. Ôn Nghiên cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Cậu dẫn Thẩm Dược đến một phòng khách nhỏ ở tầng một, phòng pha lê. Nơi này có tính riêng tư cao, bên ngoài không nhìn thấy vào cũng không nghe được gì.
Cửa sổ sát đất rộng lớn đón ánh nắng buổi sáng, kết hợp với những khóm hoa tươi tắn tạo cảm giác vừa nhàn nhã vừa thanh tao.
“Nhìn tụi nó hưởng thụ chưa kìa, chỉ giỏi bắt nạt cậu thôi.” Thẩm Dược khoanh tay, lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong mắt cậu ta thì mấy khóm hoa này còn sống sung sướng hơn Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Giờ tớ cũng được hưởng thụ mà, cậu đừng tức nữa. Mau ngồi đi.”
Trong phòng đặt sẵn bàn pha lê tròn, rất hợp để uống trà, phơi nắng và nghịch hoa cỏ trông vừa tao nhã vừa có ý vị.
Thẩm Dược hậm hực kéo ghế ngồi xuống, hỏi thẳng: “Tay cậu giờ sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
Ôn Nghiên lắc đầu, cố gắng nói nhẹ đi: “Không sao đâu, bác sĩ bảo dưỡng kỹ sẽ lành.”
Cậu vừa nói vừa nghịch mấy lá cây nhỏ đặt trong lọ hoa trên bàn, búng nhẹ vào từng chiếc lá như đang chơi.
“Ừ, vậy nhớ uống thuốc, nghe lời bác sĩ.” Thẩm Dược gãi đầu, lúng túng quan tâm.
“Ừm.” Ôn Nghiên gật đầu, ngẩng mặt cười. Gương mặt thanh tú dưới ánh nắng rực rỡ khiến người ta thấy vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Thẩm Dược nhìn nụ cười ấy, cảm thấy trước mắt như có thêm một lớp kính lọc ánh sáng.
Ngoài trời nắng gắt, nhưng ánh mắt cậu ta lại dịu đi, khẽ lẩm bẩm: “Tớ cảm giác… cậu khác trước kia quá.”
Ôn Nghiên nghịch lá cây, ngón tay hơi run lên: “Vậy à?”
Thẩm Dược gật đầu: “Cậu hay cười hơn.”
“Thế không tốt sao?” Ôn Nghiên tiếp tục chọc chọc vào lá cây xanh, chiếc lá theo động tác của cậu đung đưa theo. Ánh mắt cậu sáng trong, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn đối xử tốt với bản thân hơn một chút, sống vui vẻ hơn một chút.”
Thẩm Dược sững người.
Đúng là khác thật. Trước kia Ôn Nghiên lúc nào cũng âm u. Nhưng giờ ngồi đây, cậu ấy lại sáng rực hơn bất kỳ lúc nào trước kia.
Một lúc sau, khóe miệng Thẩm Dược cong lên mà bật cười: “Tốt thật đấy. Rất tốt.”
---
Khi Ôn Nghiên và Thẩm Dược đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, xe của Cố Lẫm Xuyên vừa dừng lại trước cổng Ôn gia.
Quản gia lập tức bước xuống từ ghế phụ, cung kính mở cửa xe và đỡ anh ngồi lên xe lăn.
Trên lầu hai, Lâm Nhã Thanh đang nghỉ ngơi. Vừa nãy nghe người hầu nói có người đến tìm Ôn Nghiên, bà ta chỉ thờ ơ phẩy tay: “Cho nó gặp đi.”
Chưa đầy năm phút sau, lại có một chiếc xe khác đến.
Lần này là Cố Lẫm Xuyên.
Lâm Nhã Thanh vội vàng chạy ra đón khách, mặt nở nụ cười vừa đúng mực, vừa sai người chuẩn bị trà lại vừa thân thiết dẫn anh vào nhà: “Cố tổng sao hôm nay rảnh rỗi thế?”
Cố Lẫm Xuyên ngước mắt nhìn bà, giọng lạnh lùng: “Phu nhân Ôn, ông Ôn không có nhà sao?”
Làn da anh trắng nhợt, gương mặt điềm tĩnh, tóc cắt ngắn gọn gàng. Ngũ quan rõ nét, dù ngồi trên xe lăn cũng không làm giảm khí thế chút nào.
Lâm Nhã Thanh âm thầm rùng mình. Trước đây bà chỉ gặp Cố Lẫm Xuyên từ xa, đây là lần đầu tiếp xúc gần như vậy.
Áp lực tỏa ra từ người đàn ông này hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy.
“À, cậu tìm ông Ôn à.” Bà ta gắng gượng cười, trong lòng thầm nhẹ nhõm vì may là không đến tìm Ôn Nghiên gây chuyện.
“Hôm qua ông ấy không về. Giờ tôi sẽ gọi điện cho ông ấy. Cậu... chờ một lát nhé, uống tạm ly trà đi.”
Lâm Nhã Thanh định nói “cậu ngồi xuống”, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Cố Lẫm Xuyên thì lập tức đổi lời.
Cố Lẫm Xuyên dường như không nhận ra gì, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lâm Nhã Thanh nhẹ nhàng quay lưng đi gọi điện. Trong lòng hơi bực, nhưng không dám lộ ra trước mặt Cố Lẫm Xuyên. Chỉ có thể vừa nín thở vừa cười trừ…
Lúc đang trong nhà, dì giúp việc mang trà ra nhưng không hiểu sao khi đến gần Cố Lẫm Xuyên, chân bà ta lảo đảo, tay run lên khiến bộ trà cụ bằng sứ rơi xuống mà vỡ tan tành.
Quản gia lập tức biến sắc, vội chắn ngay trước người Cố Lẫm Xuyên.
Nước trà bắn tung tóe, do ly bị nghiêng và anh đang ngồi xe lăn nên dù có quản gia che chắn, phần ống quần anh vẫn không tránh được bị ướt, còn dính thêm ít lá trà vụn.
Anh cúi đầu nhìn ống quần ướt nhẹp, nhíu mày không vui.
Dì giúp việc sợ đến hồn vía lên mây, vội khom lưng liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Cố tiên sinh, tôi không cố ý, xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm…”
Cố Lẫm Xuyên mím môi, giọng lạnh tanh: “Cho tôi mượn nhà vệ sinh.”
“Tôi, tôi dẫn cậu đi…” Dì có phần run rẩy.
“Không cần.” Quản gia sa sầm mặt, không vui lên tiếng: “Chỉ cần nói vị trí, còn lại bà thu dọn chỗ này cho sạch.”
Từ lúc bước chân vào Ôn gia đến giờ thì cách đối đãi khách đã đủ thất lễ, chẳng trách hôm nay tiên sinh lại muốn đích thân đến từ hôn.
Dì chỉ tay: “Bên kia là phòng khách, đi hết hành lang sẽ thấy nhà vệ sinh.”
Quản gia gật đầu, đẩy xe lăn đưa Cố Lẫm Xuyên đi.
Càng đến gần phòng khách, giọng nói bên trong càng rõ, từ xa đã nghe thấy những câu đối thoại đứt quãng.
Âm thanh ngày càng lớn, đến khi quẹo qua chỗ góc hành lang, Cố Lẫm Xuyên đã thấy hai bóng người ngồi ở bàn tròn trong phòng khách.
Một người đang lớn tiếng gào lên: “Cái gì mà trò chơi?! Cậu tính gả thiệt hả?!”
Người còn lại cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Tại sao lại không gả?”
Giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng như cơn gió mát trong ngày hè oi ả, lại mang theo chút khí chất thanh xuân của tuổi trẻ. Nghe rất dễ chịu.
“Tiên sinh, hình như là cậu chủ Ôn.” Quản gia khẽ cúi người, nhỏ giọng báo.
Cố Lẫm Xuyên chỉ “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn dừng lại phía trước, dường như muốn tiếp tục nghe.
Quản gia rất biết điều thì lập tức đứng yên tại chỗ, còn lùi về sau nửa bước để không làm phiền.
Bên trong tiếp tục đối thoại.
“Ôn Nghiên, tỉnh lại đi! Cố Lẫm Xuyên là người tàn tật! Hơn nữa tớ nghe nói tính tình anh ta cực kỳ quái gở, ngoài kia còn đồn…”
“…là kiểu người lạnh lùng! Nghe đâu còn có sở thích kỳ lạ…”
Âm lượng câu sau rõ ràng đã hạ xuống.
Nhưng ngay sau đó lại bùng lên dữ dội:
“Cậu mà gả cho anh ta thì còn sống nổi không?! Nói thẳng ra, chẳng khác nào ở góa khi chồng còn sống cả!”
Ôn Nghiên nghe xong, mặt lập tức đỏ bừng. Cậu đưa tay phải lên che tai, nóng ran.
“Cậu đừng nói bậy nữa.”
“Tớ nói thật mà!” Thẩm Dược nóng ruột đến mức dậm chân.
Quản gia nghe mà đen cả mặt, nói líu cả lưỡi: “Này này này…”
Cố Lẫm Xuyên khẽ lắc đầu, đưa tay ra hiệu. Quản gia lập tức ngậm miệng.
“Cậu đừng sợ, Ôn Nghiên! Cậu đỏ mặt cái gì chứ?! Nghe tớ nói này, kể cả cậu không chịu gả thì Ôn gia cũng chẳng làm được gì cậu đâu. Nếu thật sự ép, thì… thì…”
Thẩm Dược mới mười tám nên nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì hay, vội đến mức đấm luôn tay vào không khí.
Cuối cùng, cậu ta cắn răng nói: “Hay là cậu trốn đi! Ra nước ngoài, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu!”
Cố Lẫm Xuyên nghe câu nói đầy ngây thơ đó, khóe môi khẽ nhếch lên, không phát ra tiếng nhưng lộ rõ vẻ giễu cợt.
Nếu Ôn Nghiên thật sự bỏ trốn, với loại tiểu gia tộc như nhà họ Ôn mà muốn tìm ra cậu thì chẳng qua chỉ mất thêm chút thời gian mà thôi.
Chẳng qua anh cũng hơi tò mò xem Ôn Nghiên sẽ chọn thế nào. Dù sao thì chuyện cậu ấy chống đối hôn sự là nhắm vào anh.
Hai ngày trước tự sát, hôm nay lại định bỏ trốn… đúng là sống dữ dội quá.
Trong mắt anh hiện lên chút hứng thú.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt “xem thử cậu còn định làm gì” của anh, Ôn Nghiên khẽ lắc đầu mấy cái.
Dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại kiên định lạ thường: “Không cần đâu, tớ không trốn.”
Ơ?
Cố Lẫm Xuyên hơi nhướng mày.
Trong phòng khách, Thẩm Dược vẫn chưa hiểu: “Tại sao chứ? Cậu đâu có thích anh ta!”
“Ai nói vậy?”
Ôn Nghiên chớp mắt, vừa cúi đầu nghịch mấy cánh hoa màu vàng nhạt, vừa nhỏ giọng đáp: “Tớ thích mà.”
Giọng nói, nét mặt ấy… hoàn toàn là dáng vẻ của thiếu niên đang đơn phương. Vừa ngượng ngùng vừa ngây thơ, còn ẩn chứa chút chờ mong mơ hồ.
Thẩm Dược: “…”
Cậu ta có cảm giác Ôn Nghiên điên mất rồi.
Cố Lẫm Xuyên nấp sau tường nghe lén cũng thoáng sững người. Trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ lẫm khó tả.
Quản gia theo phản xạ liếc nhìn sắc mặt tiên sinh nhà mình, chỉ thấy Cố tổng người lúc nào cũng lạnh lùng như sương giá, cao ngạo như thần lại đột nhiên quay nhanh xe lăn đi chỗ khác, miệng nghiến chặt đến mức khóe môi giật giật, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng bị giấu trong bóng râm.
Và rồi, gần như nghiến răng nghiến lợi thì anh thốt ra một câu qua kẽ răng:
“Về thôi.”