Tối qua anh chẳng biết kiêng dè, hôm nay nhìn thấy cậu đáng thương như vậy lại đau lòng không thôi, tự nhủ về sau tuyệt đối không được quá đáng thế nữa.
“Không có lần sau!” Ôn Nghiên mặc kệ đau đớn, giãy giụa dùng hết sức mà đá hai chân vào anh: “Anh biến đi! Cút đi! Em không muốn thấy anh nữa!”
“Ừ, anh sai rồi, lát nữa sẽ biến.” Cố Lẫm Xuyên miệng thì nhận lỗi, tay thì vẫn giữ chặt cậu. Trong lúc vô tình ánh mắt anh dừng lại trên người Ôn Nghiên, chợt tối sầm, càng thêm tự trách.
“Anh…” Ôn Nghiên vốn định giãy nữa, nhưng vừa chạm phải ánh mắt ấy thì lập tức nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Tim cậu nhảy dựng, hốt hoảng hít sâu một hơi, giọng run run dịu xuống: “Cố Lẫm Xuyên… anh buông em ra trước đi.”
“Em muốn đi rửa mặt, em đói rồi.” Mũi Ôn Nghiên đỏ ửng, trông đáng thương vô cùng.
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu như thế, càng thấy xót xa, trong lòng áy náy dày đặc. Anh khẽ thở dài, cúi người bế cậu từ giường vào lòng rồi nhẹ nhàng ôm đi rửa mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT