Trời cuối hạ, những tia nắng vẫn còn gắt gao rọi xuống con đường nhỏ dẫn vào khu phố yên tĩnh. Mei kéo vali từ trạm xe buýt về nhà, bước chân nhẹ nhưng ánh mắt lơ đãng.
Cô vừa tốt nghiệp, mang theo trong đầu hàng trăm câu hỏi về tương lai và một mối bận tâm không tên… chính là căn nhà bên cạnh.
Cánh cổng sắt màu xám ấy từng là nơi cô nhiều lần lén nhìn qua khe hở, và cũng là nơi chứa đựng một ký ức mà Mei không bao giờ muốn nhắc lại.
Năm mười lăm tuổi, trong một buổi chiều mưa, cô bị Ian — chàng trai hàng xóm hơn cô năm tuổi — kéo vào góc hiên nhà anh. Ánh mắt anh hôm ấy u tối, bàn tay giữ chặt vai cô và… đôi môi anh chạm xuống.
Nhưng đó không phải là một nụ hôn dành cho cô. Anh đã gọi nhầm tên một người con gái khác.
Từ đó, Mei né tránh Ian như né một cơn bão.