Giữa nanh vuốt và vòng tay

Tiếng gầm rền vang, từ bóng rừng đen lao ra một con sói khổng lồ, lông bạc dựng ngược, đôi mắt đỏ như máu.

Bụi đất cuộn lên, hơi lạnh phả thẳng vào mặt Mei.

Cô chưa kịp phản ứng thì Ian đã kéo cô vào sát ngực mình, một tay vung kiếm chém ngang, tạo ra tia sáng chói lòa cắt đôi không khí.

Nhát chém mạnh đến mức mặt đất nứt toác, con quái bị hất lùi.

— “Bám chặt.” – Anh nói khẽ, giọng vừa ra lệnh vừa như đang dỗ dành.

— “Ai thèm—”

Lời cô chưa kịp dứt thì một cú vồ từ bên cạnh ập tới. Mei thót tim, nhưng Ian xoay người, ôm gọn cô trong tay, cả hai cùng lăn xuống một bãi cỏ dốc.

Tấm giáp lạnh nhưng vòng tay anh lại nóng rực, hơi thở anh phả vào gáy khiến cô giật mình.

— “Vẫn cứng miệng được sao?” – Ian cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng qua là một thứ gì đó sâu và tối. “Anh nhớ hồi xưa, chỉ cần anh dí sát thế này là em đỏ mặt khóc ngay.”

— “Anh… đồ biến thái!” – Mei vùng vẫy, nhưng cánh tay anh siết chặt hơn.

Phía trên, con sói gầm lên, lao xuống. Ian buông cô ra, bật dậy chắn trước mặt, mũi kiếm chĩa thẳng.

Nhát đâm của anh nhanh như chớp, xuyên thẳng vào mắt quái vật. Máu đen bắn tung tóe, nhưng anh vẫn đứng vững, quay lại nhìn cô.

— “Thấy chưa? Anh bảo rồi… Ở đây, chỉ có anh giữ được mạng em.”

Mei cắn môi, trong ngực vừa bực vừa… không hiểu sao lại cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

Ian bước đến gần, chậm rãi cúi xuống, ánh mắt cong lên như cười nhưng giọng lại trầm xuống, lạnh đến gai sống lưng:

— “Mei… đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."

Cô mở miệng định cãi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy — một ánh mắt như nuốt trọn mọi phản kháng — cô chỉ có thể nuốt xuống từng lời.

Và trong khoảnh khắc đó, Mei không hề biết… từ rất lâu trước đây, Ian đã chọn cô làm mục tiêu trong tim mình .

Và trong thế giới này, anh sẽ không bao giờ buông.

................

Chiếc lồng mạ vàng

Sau trận chiến, Mei ngồi thở hổn hển bên bờ suối.

Nước trong veo, phản chiếu khuôn mặt cô — mái tóc rối, má ửng đỏ vì chạy và… vì cái cách Ian nhìn cô.

Anh đứng cách đó vài bước, lau máu quái vật khỏi thanh kiếm, động tác chậm rãi, ung dung như thể vừa rồi chỉ là một trò chơi con nít.

Nhưng đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cô.

— “Anh nhìn cái gì?” – Mei gắt khẽ, cố lảng tránh.

— “Nhìn xem… em vẫn chưa thay đổi. Khi sợ hãi, mắt em vẫn mở to như hồi bé.” – Anh đáp, miệng cười nhẹ nhưng giọng lại đậm một thứ gì đó… như sự chiếm hữu

Mei nuốt nước bọt.

— “Ian… Chức năng thoát game bị khóa… là do anh làm, đúng không?”

Anh im lặng một nhịp, rồi đặt kiếm xuống đất, bước lại gần.

— “Nếu anh nói đúng thì sao?”

Cô bật dậy, lùi về sau:

— “Anh điên rồi à?! Đây không còn là trò đùa nữa!”

Ian tiến thêm một bước, bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay cô, siết vừa đủ để cô không thể rút ra.

— “Anh chưa bao giờ nói đây là trò đùa.” – Ánh mắt anh lấp lánh, vừa ấm vừa nguy hiểm. “Anh muốn em ở đây… chỉ với anh. Không ai khác.”

Mei run nhẹ.

— “Anh… tại sao lại—”

Ian cúi xuống, hơi thở anh lướt qua môi cô, thấp giọng thì thầm:

— “Bởi vì ngoài đời, em luôn trốn anh. Ở đây… anh không cho phép điều đó.”

Cô cố xoay mặt sang hướng khác, nhưng anh lại nâng cằm cô lên, ép cô đối diện.

— “Em có thể ghét anh, sợ anh… nhưng đừng nghĩ đến chuyện rời xa. Từ lúc em rời cấp 3 học đại học ...đã 4 năm anh chưa gặp lại em lần nào ! Vậy mà hôm qua gặp lại em tránh anh hơn tránh tà vậy hả !? Anh sẽ giữ em… dù phải giam cả thế giới này lại.”

Trái tim Mei đập loạn, vừa vì sợ, vừa vì cảm giác bị ánh mắt ấy quấn chặt.

Cô không hề hay biết, trong đôi mắt Ian lúc này không còn đường lùi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play