Vết sẹo tuổi thơ

Đêm đó, Mei nằm bên đống lửa, quay lưng về phía Ian.

Ánh sáng bập bùng nhảy múa trên tán cây, nhưng tâm trí cô không ở đây.

Ký ức tràn về như dòng nước lạnh.

Cô nhớ, hồi bảy tuổi, Ian từng rình cô trong vườn chỉ để cướp cây kẹo cô đang ăn, rồi cố tình ăn trước mặt cô bằng nụ cười đắc ý.

Cô nhớ, hồi mười tuổi, anh kéo tóc cô giữa sân, bắt cô phải gọi anh là “ông chủ” mới chịu thả ra.

Và cô nhớ nhất… cái ngày mười lăm tuổi, cơn mưa lớn, hiên nhà lạnh ẩm, và đôi môi anh bất ngờ áp xuống môi cô — một nụ hôn cưỡng ép mà anh tưởng nhầm là dành cho người khác.

Những chuyện đó không bao giờ mờ đi.

Chúng là cái gai cắm sâu vào tim, khiến cô vừa sợ vừa căm ghét anh.

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, kéo cô về hiện tại:

— “Em đang nghĩ về anh đúng không?”

Mei siết chặt tấm chăn, không đáp.

Ian bước lại gần, ngồi xuống ngay phía sau cô.

— “Ngày xưa anh có hơi… độc ác.” – Anh khẽ cười, bàn tay chạm nhẹ vào tóc cô. “Nhưng nhờ thế mà em nhớ anh đến tận bây giờ đúng không ,Mei ."

Cô quay phắt lại, đôi mắt đầy uất ức :

— “Nhớ không có nghĩa là thích. Em ghét anh. Ghét từ nhỏ tới giờ!”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt tối lại, nhưng khóe môi vẫn cong lên:

— “Ghét cũng được… miễn là em chỉ dành cảm xúc đó cho anh.”

Bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần. Khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến mức hơi thở của anh hòa vào hơi thở cô.

— “Sợ anh… ghét anh… hay yêu anh… tất cả đều giữ em lại bên anh.”

Mei cố vùng ra, nhưng bàn tay anh siết chặt, ánh mắt không cho phép cô rời đi.

Trong thoáng chốc, cô nhận ra một điều rợn người — Ian chưa bao giờ thay đổi.

Anh vẫn là cậu bé từng làm cô khóc sưng mắt… chỉ là bây giờ, thay vì giật kẹo hay kéo tóc, anh giam cô trong một thế giới mà cô không thể trốn thoát.

................

Xiềng xích vô hình

Mei đã chờ đến lúc Ian rời trại để “tìm thức ăn” mới lén đứng dậy.

Cô đã quan sát bản đồ game mấy ngày nay và biết có một lối tắt xuyên qua rừng sương mù — nơi tín hiệu giữa các người chơi sẽ bị ngắt, và cô hy vọng ở đó có thể tìm ra cổng thoát.

Cô chạy nhanh, hơi thở gấp gáp, tim đập dồn dập không chỉ vì sợ bị bắt mà còn vì… một phần nhỏ lo lắng Ian sẽ thật sự giận.

Nhưng cô vẫn lao đi.

Chỉ khi bóng tối dày đặc của rừng sương mù nuốt trọn mọi thứ, Mei mới dám dừng lại.

Cô vừa định mở bảng điều khiển thì một giọng trầm lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng:

— “Em nghĩ mình có thể bỏ chạy?”

Mei giật bắn, xoay người lại — Ian đứng đó, bóng anh cao lớn che kín ánh sáng, đôi mắt đen tối đến mức khiến lưng cô lạnh toát.

— “Tôi… tôi chỉ—”

Không kịp nói hết, Ian đã bước tới, một tay chặn lên thân cây sau lưng cô, tay kia nắm chặt cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.

— “Em có biết… anh ghét nhất là việc gì không?” – Giọng anh khẽ run, nhưng không phải vì yếu đuối, mà vì kìm nén cơn tức giận.

Mei mím môi, không đáp.

— “Là khi thứ thuộc về anh… cố gắng rời bỏ anh.” – Mắt anh lóe sáng, hơi thở nóng hổi phả sát vào môi cô.

Cô cố xoay mặt đi, nhưng Ian nghiêng người theo, trán anh áp sát trán cô, tiếng tim anh đập mạnh như vang trong tai cô.

— “Mei… em làm anh tức giận thật rồi.”

Bàn tay trên cằm trượt xuống cổ cô, siết vừa đủ để hơi thở cô trở nên gấp hơn. Cảm giác áp lực và hơi nóng từ anh khiến toàn thân cô run lên — nửa vì sợ, nửa vì một thứ cảm giác khó gọi tên.

— “Anh… buông ra…” – Cô thở gấp.

Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc như dao:

— “Buông? Không. Anh sẽ giữ chặt hơn… cho đến khi em không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ đi nữa.”

Nói rồi, Ian kéo cô sát vào người mình, vòng tay anh như xiềng xích thép, và trong khoảnh khắc đó, Mei nhận ra — không phải thế giới này đang giam cô, mà chính là người đàn ông trước mặt.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play