Hàng xóm cũ

Trời cuối hạ, những tia nắng vẫn còn gắt gao rọi xuống con đường nhỏ dẫn vào khu phố yên tĩnh. Mei kéo vali từ trạm xe buýt về nhà, bước chân nhẹ nhưng ánh mắt lơ đãng.

Cô vừa tốt nghiệp, mang theo trong đầu hàng trăm câu hỏi về tương lai và một mối bận tâm không tên… chính là căn nhà bên cạnh.

Cánh cổng sắt màu xám ấy từng là nơi cô nhiều lần lén nhìn qua khe hở, và cũng là nơi chứa đựng một ký ức mà Mei không bao giờ muốn nhắc lại.

Năm mười lăm tuổi, trong một buổi chiều mưa, cô bị Ian — chàng trai hàng xóm hơn cô năm tuổi — kéo vào góc hiên nhà anh. Ánh mắt anh hôm ấy u tối, bàn tay giữ chặt vai cô và… đôi môi anh chạm xuống.

Nhưng đó không phải là một nụ hôn dành cho cô. Anh đã gọi nhầm tên một người con gái khác.

Từ đó, Mei né tránh Ian như né một cơn bão.

Giờ đây, Ian đã khác. Cậu thiếu niên hay trêu chọc ngày nào nay là một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen hơi rối, gương mặt điển trai với đôi mắt sâu và đường nét góc cạnh. Dưới lớp áo phông ôm sát, cơ bắp sáu múi lộ rõ. Cô từng nghe hàng xóm bàn tán: “Ian giờ là giám đốc công ty game Mộng Huyền Ảo đó, nổi tiếng lắm!”

Mei biết rõ trò chơi đó — một thế giới VR ,thực tế ảo nhập vai kỳ ảo đang làm mưa làm gió. Nhưng cô không bao giờ nghĩ mình sẽ phải… nói chuyện với anh.

Thế mà, vừa đặt vali trước cửa nhà, cô nghe tiếng gọi quen thuộc phía sau:

— “Mei? Em về rồi à?”

Giọng trầm ấm, pha chút vui đùa.

Cô quay lại, và như mọi lần, trái tim chợt đập mạnh — không phải vì rung động, mà vì ký ức mười lăm tuổi lại ùa về.

Mei chớp mắt, nhìn Ian đứng cách mình chưa đến ba bước.

Anh mặc chiếc áo thun đen đơn giản và quần jeans, nhưng dáng đứng thẳng cùng nụ cười nhàn nhạt kia lại khiến người khác khó mà không chú ý.

— “Ừ… em mới về.” – Cô đáp nhỏ, mắt lảng sang bên, tay cố kéo vali vào nhà.

— “Đợi chút.” – Ian bước tới, bàn tay to của anh giữ lấy tay cầm vali. “Để anh xách cho.”

— “Không cần…” – Mei định phản đối, nhưng chiếc vali đã nằm gọn trong tay anh, như thể nó nhẹ hơn một túi bánh.

Anh đặt vali trước cửa, rồi quay lại nhìn cô:

— “Anh nghe mẹ em bảo em đang tìm việc?”

Mei khẽ cau mày. Mẹ lại đi kể chuyện cho anh ta nghe rồi…

— “Ừ, nhưng… chuyện của em, anh không cần lo đâu.”

Ian cười, ánh mắt có chút trêu chọc quen thuộc:

— “Ai bảo anh lo? Chỉ là công ty anh đang cần người ... mà em thì đang cần kinh nghiệm ... Anh cần một người thử game ..."

— “Em? Thử game?” – Mei bật cười nhạt. “Anh quên rồi à? Từ hồi nhỏ em đã không muốn dính dáng gì đến anh.”

Ian khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, nhưng ánh mắt lại sâu hơn:

— “Anh thì lại không quên… bất cứ điều gì liên quan đến em.”

Câu nói ấy khiến Mei chợt nín lặng. Một luồng không khí kỳ lạ len vào khoảng cách giữa họ.

Cô lập tức lùi một bước, mở cửa nhà:

— “Xin lỗi, nhưng em không hứng thú.”

Ian không ngăn lại, chỉ nhún vai:

— “Được thôi. Nhưng em cứ nghĩ đi, công việc nhẹ nhàng, lương cao, và… em sẽ hiểu rõ hơn về thế giới Mộng Huyền Ảo mà mọi người đang nói đến.”

Cánh cửa đóng lại, nhưng Mei vẫn đứng yên trong phòng khách, tim đập mạnh.

Cô thầm nhủ sẽ không bao giờ dính dáng đến anh lần nữa.

Nhưng, tối hôm đó, một email lạ xuất hiện trong hộp thư của cô…

................

Mei ngồi trước màn hình laptop, nhìn chằm chằm vào email mới nhận.

Tiêu đề: “Thư mời trải nghiệm bản beta kín – Mộng Huyền Ảo”

Người gửi: Ian Dev Team
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play