[Cạm bẫy ngọt ngào]

Mei dần nhận ra một điều kỳ lạ.

Trong Mộng Huyền Ảo, mọi thứ đều quá chân thật — mùi gió, vị nước, hơi ấm từ bàn tay Ian… tất cả như đang sống thật.

Và anh… luôn ở đó, quá gần.

Ngày thứ ba ở thế giới này, Ian dẫn cô băng qua một hẻm núi hẹp, nơi chỉ vừa đủ cho một người đi.

— “Đi sát anh.” – Anh nói, không quay đầu.

— “Anh chỉ cần đi trước, em sẽ tự đi .."

Câu nói của Mei bị cắt ngang khi nền đá bất ngờ sụp xuống.

Cô hét lên, nhưng một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cô ép sát vào tường núi, cơ thể cô áp chặt vào ngực anh.

Khoảng cách gần đến mức hơi thở của anh lùa vào tóc cô, giọng anh khẽ vang:

— “Em mà còn cãi… là rơi xuống vực thật đấy.”

Mei nghiến răng, vừa tức vừa thấy tim đập loạn.

Khi Ian buông ra, cô nhận ra mình vẫn nắm chặt lấy áo anh từ lúc nào.

Ngày thứ năm, trời đổ mưa lớn. Họ trú dưới một gốc cây to, nhưng cơn mưa rừng bất chợt kèm gió mạnh khiến áo cô ướt sũng. Ian nhìn cô một lúc, rồi tháo áo choàng của mình, khoác lên vai cô.

— “Không cần…” – Cô định từ chối, nhưng anh cúi xuống, ghé sát tai cô:

— “Mặc đi… nếu em không muốn anh tự thay cho em như hồi xưa.”

Câu nói khiến cô đỏ bừng mặt.

Cô nhớ lại khi còn bé, anh từng cố tình trêu, bắt cô thay đồ như búp bê trước mặt mình chỉ để chọc khóc.

Những ngày tiếp theo, Ian liên tục tạo ra những tình huống như thế — khi thì đỡ cô ngã nhưng cố tình giữ lâu hơn cần thiết, khi thì bắt cô ngồi cùng ngựa, vòng tay anh ôm chặt eo cô.

Cô càng cố né, anh càng tìm cách áp sát.

Rồi một đêm, khi họ ngồi bên đống lửa, Mei hỏi:

— “Nếu đây là game… thì ở ngoài thời gian thực thì sao ?!!"

Ian im lặng một lúc, rồi khẽ cười:

— “Yên tâm .Một ngày ngoài đời bằng 1 tháng trong Huyền Mộng. Ảo "

Mei giật mình.

Anh gật đầu.

— “Và bên ngoài, em chỉ giống như đang ngủ. Không ai biết em đang ở với anh… mãi mãi nếu anh muốn.”

Câu nói đó khiến lưng Mei lạnh toát.

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại không rời — sâu, nóng, và như khóa chặt cả tâm trí cô lại.

................

Bờ vực

Trăng đỏ treo trên bầu trời, soi xuống con sông cuộn xiết dưới vực sâu.

Mei và Ian đang vượt qua một cây cầu gỗ mục nát nối giữa hai vách núi.

— “Chỗ này… có chắc an toàn không?” – Mei nghiêng người nhìn xuống, bụng thắt lại khi thấy dòng nước đen ngòm phía dưới.

Ian đi trước, quay đầu lại mỉm cười:

— “Nếu em bám sát anh thì an toàn. Nếu không…” – ánh mắt anh lóe lên – “… rơi xuống thì anh sẽ phải nhảy theo để vớt em.”

Cô định đáp lại thì một tấm ván dưới chân bất ngờ gãy rụp.

Mei hét lên, cả người nghiêng hẳn ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc đó, Ian xoay người, tay quấn mạnh quanh eo cô, kéo cô ép sát vào ngực mình.

Đà kéo mạnh đến mức lưng cô đập vào ngực anh, mũi chạm vào hõm cổ ấm nóng của anh.

— “Bám chặt.” – Anh ra lệnh, giọng trầm thấp đến mức khiến tim cô loạn nhịp.

Cây cầu rung lắc dữ dội. Ian giữ cô bằng một tay, tay kia cắm mũi kiếm xuống tấm ván để giữ thăng bằng.

Cảm giác vòng tay rắn chắc quanh eo khiến cô nhận ra — nếu buông ra, cô thật sự sẽ chết.

— “Anh… thả em xuống!” – Mei chống tay lên ngực anh, nhưng bàn tay anh siết mạnh hơn, gần như nhấc bổng cô lên.

— “Không bao giờ.” – Ánh mắt anh tối lại. “Em thuộc về anh… kể cả khi rơi xuống địa ngục.”

Gió mạnh thổi qua, cuốn bay vài sợi tóc của Mei, chạm vào môi anh.

Anh cúi đầu sát đến mức môi anh lướt qua vành tai cô khi thì thầm:

— “Lần đầu tiên em cảm thấy mình cần anh… đúng không?”

Mei nín thở. Tim cô đập nhanh, không chỉ vì sợ hãi, mà còn vì cảm giác nóng bỏng lan từ nơi anh chạm.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô nhận ra… nếu Ian buông tay, cô không chỉ mất mạng, mà còn mất luôn cái vòng tay khiến mình vừa ghét vừa không thể dứt ra.

Khi cả hai cuối cùng cũng bước lên bờ bên kia, Ian không lập tức buông ra, mà cúi xuống nhìn cô thật sâu:

— “Thấy chưa, Mei… nếu không có anh, em chẳng sống nổi...ít nhất là trong game ."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play