Lối vào thế giới khác
Mei ngồi trước màn hình laptop, nhìn chằm chằm vào email mới nhận.
Tiêu đề: “Thư mời trải nghiệm bản beta kín – Mộng Huyền Ảo”
Người gửi: Ian Dev Team
Cô nhíu mày. Rõ ràng mình chưa từng đăng ký.
Nội dung thư chỉ vỏn vẹn vài dòng:
“Xin chào Mei,
Chúng tôi trân trọng mời bạn tham gia nhóm thử nghiệm phiên bản mới của Mộng Huyền Ảo.
Phần thưởng: 5.000 USD sau khi hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm.
Bộ thiết bị VR và khoang cảm biến sẽ được gửi tận nhà trong 24 giờ tới.
— Ian.”
Mei bật cười khô khốc.
— “Anh ta nghĩ mình là ai vậy? Dùng tiền để dụ chắc?”
Cô định xóa mail, nhưng ngay hôm sau, một kiện hàng lớn xuất hiện trước cửa nhà.
Trên hộp, logo “DreamArc – Mộng Huyền Ảo” sáng bóng.
Bên trong là một bộ kính VR tối tân, khoang cảm ứng siêu xịn xò logo I.L và một phong thư tay:
“Chơi thử thôi, không thích thì thoát ra. Nhưng… anh cá là em sẽ tò mò.
— Ian.”
Mei lắc đầu. Quá tự tin…
Nhưng rốt cuộc, buổi tối hôm đó, cô lại đặt kính lên đầu nằm vào khoang — một phần vì tò mò, một phần vì… muốn xem thứ khiến cả thế giới phát cuồng rốt cuộc là gì.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Âm thanh đầu tiên vang bên tai cô là một giọng nam trầm, quen thuộc đến mức khiến tim cô thắt lại:
— “Chào mừng em đến, Mei.”
Cô quay phắt lại.
Người đàn ông đứng đó không phải Ian đời thật, mà là phiên bản trong game — dáng cao hơn, khí chất mạnh mẽ hơn, mặc áo giáp đen ánh bạc, trên vai đeo thanh kiếm lớn.
Nhưng đôi mắt kia, nụ cười kia… vẫn là Ian.
— “Anh… là NPC à?” – Mei ngập ngừng.
Ian mỉm cười, tiến lại gần:
— “Không, anh là thật. Ở đây, chỉ có anh và em.”
Tiếng tim Mei đập dồn dập trong tai.
Và khi anh chìa tay ra, xung quanh họ, bầu trời bắt đầu nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực…
...Không thể thoát ra
Mei nuốt nước bọt, đứng yên trước bàn tay Ian chìa ra.
Xung quanh, gió mang theo mùi cỏ cháy và hơi nóng của mặt trời đỏ rực. Xa xa, tiếng gầm của một con thú khổng lồ vọng lại.
— “Đây là bản đồ gì?” – Cô hỏi, giọng khô khốc.
— “Khu khởi đầu cho người mới.” – Ian đáp, giọng trầm mà bình thản. “Nhưng có một chút khác biệt… với bản công khai.”
— “Khác… là sao?”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, rồi bất ngờ bước đến gần đến mức cô phải lùi lại.
— “Mei, em đã đăng nhập vào bản thử nghiệm kín. Ở đây… em sẽ không thể thoát ra, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.”
Mei chớp mắt.
— “Anh nói gì cơ? Đây chỉ là game VR thôi mà—”
Cô giơ tay định mở bảng điều khiển, nhưng thay vì giao diện quen thuộc, chỉ có một thông báo lạnh lùng:
Chức năng thoát bị khóa.
Tim Mei chợt siết lại.
— “Ian, đây là trò đùa à?!”
Anh lắc đầu, đôi mắt đen sâu thẳm hơn bao giờ hết:
— “Không ... "
— “ Ian ...anh .."
Ian khẽ cúi xuống, môi anh gần chạm vào tai cô khi thì thầm:
— “ lý do vì sao, 4 năm trước, anh đã không thể kìm chế mà hôn em rồi nói dối là bị nhầm ....là vì anh thích em ...nhưng em lúc nào cũng chạy trốn và lãng tránh anh ..."
Mei lùi lại một bước, nhưng phía sau chỉ là vách đá cao dựng đứng.
Ian chậm rãi tiến tới, bộ giáp đen bóng loáng phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ như máu.
— “Anh ...Tránh ra.” – Cô nghiến răng, giọng run nhẹ.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu như muốn nhìn xuyên qua lớp phòng bị của cô.
— “5 năm rồi mà em vẫn sợ anh vậy sao?”
— “Ai mà không sợ? Ngày xưa anh bắt nạt tôi đến phát khóc… anh còn nhớ không?” – Mei gằn giọng, nhưng bàn tay lại siết chặt vạt váy trong vô thức.
Ian mỉm cười chậm rãi, bước thêm một nhịp khiến khoảng cách giữa họ gần như biến mất.
— “Anh nhớ chứ… Nhớ từng lần em khóc sưng mắt, đỏ cả mũi. Đáng yêu đến mức…”
Anh dừng lại, cúi người sát hơn, hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai cô.
— “… khiến anh muốn ép em khóc thêm lần nữa.”
Mei giật mình, tim đập loạn.
— “Anh bị bệnh à?”
— “Có thể.” – Anh đáp thản nhiên, bàn tay găng thép của mình bất ngờ chạm vào cằm cô, buộc cô ngẩng lên đối diện. “Nhưng ở đây… em không trốn được đâu.”
Cô nghiêng đầu tránh, nhưng trong thế giới ảo này, mọi cảm giác lại rõ rệt đến nguy hiểm.
Từ bàn tay anh, hơi ấm lan dọc sống lưng cô, khiến chân không còn vững.
Ian nhìn cô chăm chú, giọng trầm xuống:
— “Hoàn thành nhiệm vụ của anh… rồi anh sẽ thả em ra. Hoặc, em có thể thử… khóc cầu xin như ngày xưa.”
Mei cắn môi, ánh mắt lóe lên giận dữ nhưng má lại nóng bừng.
— “Anh nghĩ mình vẫn có thể dọa được tôi sao?”
Ian nhếch môi, nghiêng người sát thêm một chút, đến mức mũi họ suýt chạm nhau.
— “Anh không cần dọa… chỉ cần khiến em nhớ lại cảm giác đó thôi.”
Ngay lúc đó, một tiếng gầm vang vọng từ rừng đen, khiến mặt đất rung lắc. Ian không buông tay, mà nắm lấy cổ tay cô thật chặt:
— “Đi thôi. Anh vẫn chưa chơi xong với em đâu.”