[Dấu ấn của kẻ chiếm hữu]
Mei chưa kịp phản ứng sau lần bị bắt lại thì Ian đã kéo mạnh cô vào lòng.
Lưng cô đập vào ngực anh, vòng tay anh siết chặt đến mức cô gần như không thể cử động.
— “Muốn bỏ chạy… thì phải chịu hình phạt.” – Giọng anh khàn khàn, sát ngay tai cô.
— “Buông… ra…” – Mei cố vùng vẫy, nhưng bàn tay anh giữ chặt gáy cô, buộc cô ngẩng mặt lên.
Không kịp hít sâu, môi cô đã bị anh chiếm lấy.
Nụ hôn không dịu dàng mà là sự xâm chiếm hoàn toàn — sâu, mạnh, kéo dài đến mức ngực cô nhói lên vì thiếu oxy, như nụ hôn 4 năm trước .
Khi môi anh rời ra, Mei vừa kịp hít một hơi thì ngay lập tức, anh lại áp xuống, lần này còn cuồng nhiệt hơn, như muốn nuốt trọn mọi phản kháng của cô.
Chuỗi nụ hôn kéo dài, ngắt quãng chỉ để cô thở đủ sống sót, rồi lại tiếp tục nhận lấy cơn bão mới.
Mei run rẩy, bàn tay cố đẩy ngực anh nhưng chẳng khác nào đang chạm vào bức tường thép.
Mỗi lần anh rời môi, cô chỉ kịp hít vào một hơi ngắn, rồi lại bị kéo trở lại vòng xoáy ngột ngạt ấy.
Rồi đột ngột, môi anh rời khỏi môi cô, di chuyển xuống cổ.
Tiếng hút mạnh vang lên rõ ràng giữa không gian yên tĩnh, để lại trên làn da trắng mịn những vết bầm tím đậm, nóng rát — từng dấu ấn như lời tuyên bố quyền sở hữu.
— “Dừng… lại…” – Giọng cô nghẹn lại khi anh tiếp tục để lại dấu ở hõm cổ, rồi trượt thấp xuống vùng xương quai xanh và trên ngực cô.
Ian nhắm mắt, hít sâu mùi hương quen thuộc, giọng anh trầm xuống đầy ám ảnh:
— “Đây là của anh… tất cả.”
Mei thấy mình như bị mắc kẹt giữa một cơn ác mộng.
Sự sợ hãi khiến cơ thể cô run lên, nhưng mọi phản kháng đều vô ích. Vòng tay anh như giam cả hơi thở của cô, như muốn khắc sâu vào tim cô rằng… không có đường thoát.
................
Mei gần như muốn bật khóc.
Nhưng tiếng nức nở chưa kịp thoát ra thì Ian đã lại khóa môi cô lần nữa.
Không còn là một nụ hôn đơn thuần — đó là sự áp đặt, mạnh mẽ đến mức môi cô tê rần, hơi thở bị hút sạch.
Anh hôn sâu đến mức cô không thể hít được không khí, ngực bắt đầu co thắt.
Ngay khi đầu óc cô choáng váng, môi anh mới rời ra một thoáng, để cô kịp hớp lấy một hơi… rồi lại nhấn xuống, tiếp tục chuỗi hành hạ ngọt ngào và tàn nhẫn.
— “Ian… em… không… thở…” – cô cố đẩy anh ra, nhưng cánh tay như gọng kìm của anh chỉ siết chặt hơn.
Trong mắt anh không hề có ý định dừng lại.
Anh cúi xuống, tiếp tục cắn nhẹ rồi hút mạnh trên làn da mỏng manh ở cổ, để lại những vết bầm đỏ sẫm, như muốn thế giới này — dù chỉ là thế giới ảo — cũng phải biết rằng cô thuộc về anh.
Mỗi lần cô cố quay đầu né tránh, anh lại dùng tay giữ chặt cằm, ép cô hướng theo ý mình.
Những dấu ấn trải dài từ cổ, xuống hõm vai, rồi thấp hơn — vết sau đậm hơn vết trước, nóng rát và nhức nhối.
— “Càng chống cự, anh càng muốn đánh dấu nhiều hơn…” – Giọng anh trầm thấp, gần như thì thầm bên tai cô, nhưng lại mang một sức nặng khiến tim cô run rẩy.
Mei cảm nhận rõ từng nhịp tim mạnh mẽ của anh ép sát lưng mình, hơi nóng từ cơ thể anh bao trùm, khiến mọi khoảng trống xung quanh biến mất.
Như thể cả thế giới chỉ còn lại hơi thở anh và sự chiếm hữu vô lý nhưng tuyệt đối này.
Cô run bắn khi môi anh lại tìm đến, lần này lâu đến mức nước mắt cô trào ra vì thiếu oxy.
Chỉ khi thấy những giọt nước mắt lăn dài, Ian mới khẽ nhếch môi, buông ra một chút — nhưng không phải để tha, mà để nhìn sâu vào mắt cô:
— “Khóc cũng đẹp… nhưng nhớ, đây là lần cuối em dám chạy.”
Nói rồi, anh lại kéo cô vào vòng tay, áp sát môi mình lên môi cô một lần nữa, như đóng xiềng xích cuối cùng.
................