Cuộc sống của nàng bắt đầu từ gió lạnh và kết thúc cũng trong bùn đất. Không ai hỏi tên nàng. Không ai cho nàng chỗ đứng. Với dân trong trấn nhỏ dưới chân Thục Sơn, nàng là “con bé ăn xin mặt bẩn”, là “đứa không cha mẹ, sống dai như gián”.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh. Tuyết rơi sớm hơn mọi năm. Thanh Tâm co ro trong vạt áo rách, thân hình gầy gò nằm nép dưới chân tượng thần bên ngã ba đường. Trong tay nàng là nửa chiếc bánh khô, bị vứt dở bởi ai đó. Miếng bánh ấy, nàng đã phải giành với ba con chó và một tên say rượu.
Cơn đói khiến đầu óc nàng quay cuồng, mắt mở không lên. Nhưng đúng lúc sắp lịm đi, nàng nghe thấy tiếng ai đó khẽ hỏi:
“Tiểu cô nương… muốn sống không?”
Mở mắt ra, nàng nhìn thấy một lão nhân râu trắng dài, y phục thanh nhã, ánh mắt hiền hòa nhưng sâu thẳm như biển. Người ấy chính là Trưởng môn Thục Sơn – Ngọc Thanh Chân Nhân – vừa từ núi xuống để tìm thảo dược.
Thanh Tâm không trả lời.
Chỉ gật đầu.
Chỉ vậy thôi, một cái gật đầu không sức lực, đã thay đổi vận mệnh của nàng.