[Tội Không Do Ta, Đau Vẫn Là Ta]
................
Buổi sớm trên đỉnh Thục Sơn mờ sương, không khí vốn thanh tĩnh, nay lại xôn xao lạ thường.
Bên ngoài Điện Thanh Âm, một nhóm đệ tử đứng xúm xít, ánh mắt đầy hứng thú lẫn nghi ngờ. Chính giữa là Thanh Tâm – quần áo còn ướt đẫm nước, hai tay run rẩy, đầu cúi thấp. Trước mặt nàng là một chiếc lô luyện đan bị nổ tung, linh thảo vung vãi, mùi khét lẹt hòa lẫn khói mù mịt.
“Chính là nàng ta!”
“Người không phận sự mà dám xâm nhập lò luyện dược?”
“Linh thảo Tam Nhật Hương quý như vậy bị hỏng hết, ai gánh?”
Tĩnh Uyên đứng giữa đám đông, tay ôm một bình ngọc vỡ, mặt trắng bệch như thể vừa chịu khiếp vía.
“Muội chỉ vừa bước vào, thì thấy tỷ ấy đang chạm vào lô luyện! Lửa đỏ rực, dược tán bay khắp nơi! Nếu không nhảy ra kịp… chắc muội bị thương rồi…”
Giọng cô ta nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lướt nhìn Thanh Tâm mang theo ác ý.
Thanh Tâm không biện minh. Dù nàng biết mình không hề chạm vào lô luyện đó. Nàng chỉ đi ngang qua khi nghe có tiếng nổ, lập tức bị gọi lại.
“Ta… không làm.” – Giọng nàng khẽ, nhưng kiên định.
Một trưởng lão hừ lạnh.
“Không làm? Vậy ngươi vào đó làm gì?”
“Ta… chỉ mang thuốc bột an thần cho đệ tử bị thương hôm qua…”
“Thuốc bột của ngươi có phải thứ khiến lô đan phát cháy?”
Câu hỏi như lưỡi dao. Ánh mắt bao người đổ dồn. Trong khoảnh khắc đó, Thanh Tâm cảm thấy mình nhỏ bé hơn cả tro bụi dưới chân. Không ai tin. Không ai cần tin.
⸻
Đại sư huynh ...Tĩnh Viêm Bước Vào
Giữa không khí căng như dây đàn, một giọng cười vang lên dịu dàng:
“Ồn ào từ sáng thế này… chẳng giống Thục Sơn chút nào.”
Tĩnh Viêm nhẹ nhàng bước ra từ hành lang bên, áo dài trắng không vương một hạt bụi. Hắn bước tới, ánh mắt lướt qua hiện trường, rồi dừng lại nơi Thanh Tâm.
“Thanh Tâm… ta nhớ hôm nay không phải ca trực của muội.”
“Đúng… nhưng đệ tử trực hôm nay bị sốt. Muội thay.”
Hắn hơi nhíu mày, rồi quay sang trưởng lão:
“Lô luyện này do muội muội Tĩnh Uyên phụ trách, nhưng nếu nói nó phát nổ vì thuốc bột của Thanh Tâm thì… có bằng chứng không?”
“Tĩnh Viêm!” – Tĩnh Uyên tức giận nhưng không thể hiện chỉ nước mắt long lanh tủi thân nhìn – “Muội suýt bị thương do vụ nổ , huynh khôngbthấy sao ."
“Nếu muội suýt bị thương… sao bình thuốc trong tay muội vẫn nguyên vẹn, chỉ vỡ khi rơi xuống lúc trưởng lão đến nơi?”
Ánh mắt Tĩnh Uyên khựng lại.
Đám đệ tử ồn ào nín lặng. Trưởng lão chau mày, nhưng không thể tiếp lời.
Tĩnh Viêm nhìn Thanh Tâm, cười nhẹ.
“Muội bị thương không?”
Nàng lắc đầu.
“Tốt. Lần sau nếu có chuyện, hãy nói cho ta biết ngay. Ta sẽ làm rõ sự việc ."
⸻
Nhưng Người Đến Sau Mới Khiến Gió Đổi Chiều
Tĩnh Viêm vừa dứt lời, thì một bóng áo xanh nhạt xuất hiện – Lục Lăng.
Hắn chỉ đứng ngoài bình luyện đan đã nổ ,ánh mắt đảo qua một vòng, dừng lại nơi khói còn chưa tan hết. Không ai dám gọi tên hắn – vì tất cả đều biết, hắn chẳng bao giờ can dự vào việc vặt.
Nhưng hôm nay, hắn cất tiếng:
“Lô đan phát nổ vì lửa bị đẩy lên đột ngột. Lý do… là do linh khí người luyện không ổn định.”
Ánh mắt hắn lướt qua Tĩnh Uyên.
“Ngươi là người luyện lô này?”
“Muội ....chỉ đang thử kiểm tra độ nóng…thôi Lục sư huynh ."
“Nếu ngươi không kiểm soát được nhiệt, không ai có thể cứu nổi khi nó nổ đâu ."
Tĩnh Uyên tái mặt.
Tĩnh Viêm khẽ chau mày, ánh nhìn dừng nơi sư đệ mình. Hắn hiểu: Lục Lăng đang cố bảo vệ Thanh Tâm.
“Ngươi định thay đệ tử ngoại lai chịu trách nhiệm?” – Một trưởng lão lạnh giọng.
“Không.” – Lục Lăng nói thẳng – “Ta không bảo vệ ai. Chỉ là ghét nhìn thấy kẻ vô tội bị lôi ra chịu thay cho người ngu dốt.”
Câu nói ấy như nhát chém mạnh vào tất cả. Không khí trong sân nứt toác. Tĩnh Uyên suýt bật khóc, quay người bỏ đi. Trưởng lão thì mặt đỏ bừng, nhưng không nói thêm lời.
⸻
Tối hôm ấy, Lục Lăng đứng một mình trên vách đá, nhìn trăng treo giữa trời, gió núi thổi lồng lộng.
Hắn biết mình đang thay đổi. Hắn tu Tuyệt Tình đạo. Đã từng giết cảm xúc từ năm mười tuổi. Nhưng sao… mỗi lần thấy ánh mắt Thanh Tâm cúi thấp, tim hắn lại quặn lên một chút?
Tâm ma – vốn là mầm nhỏ vô hình. Một khi nảy mầm, sẽ cắn rễ thật sâu.
Tĩnh Viêm đến sau hắn một bước. Hai người im lặng hồi lâu, rồi Tĩnh Viêm lên tiếng:
“Sư đệ… ngươi thật sự để tâm đến nàng sao?”
“Không.”
“Nhưng hôm nay, ngươi đã vì nàng mà ra mặt nói lý lẽ !!"
“Ta chỉ nói sự thật.”
Tĩnh Viêm cười nhẹ.
“Thế sao ngươi không bao giờ vì ta, hay bất cứ ai khác, nói lên sự thật?”
Lục Lăng không trả lời.
Còn trong lòng Tĩnh Viêm, có một cảm giác khó chịu bắt đầu trào lên.