Cái Lạnh Trước Cổng Núi
Ba tuổi, Thanh Tâm mất cha.
Năm tuổi, mất mẹ.
Tám tuổi, học cách ăn cắp bánh giữa chợ.
Mười tuổi, bị đánh gãy tay vì lỡ giành phần thức ăn với đứa con nít khác .
Cuộc sống của nàng bắt đầu từ gió lạnh và kết thúc cũng trong bùn đất. Không ai hỏi tên nàng. Không ai cho nàng chỗ đứng. Với dân trong trấn nhỏ dưới chân Thục Sơn, nàng là “con bé ăn xin mặt bẩn”, là “đứa không cha mẹ, sống dai như gián”.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh. Tuyết rơi sớm hơn mọi năm. Thanh Tâm co ro trong vạt áo rách, thân hình gầy gò nằm nép dưới chân tượng thần bên ngã ba đường. Trong tay nàng là nửa chiếc bánh khô, bị vứt dở bởi ai đó. Miếng bánh ấy, nàng đã phải giành với ba con chó và một tên say rượu.
Cơn đói khiến đầu óc nàng quay cuồng, mắt mở không lên. Nhưng đúng lúc sắp lịm đi, nàng nghe thấy tiếng ai đó khẽ hỏi:
“Tiểu cô nương… muốn sống không?”
Mở mắt ra, nàng nhìn thấy một lão nhân râu trắng dài, y phục thanh nhã, ánh mắt hiền hòa nhưng sâu thẳm như biển. Người ấy chính là Trưởng môn Thục Sơn – Ngọc Thanh Chân Nhân – vừa từ núi xuống để tìm thảo dược.
Thanh Tâm không trả lời.
Chỉ gật đầu.
Chỉ vậy thôi, một cái gật đầu không sức lực, đã thay đổi vận mệnh của nàng.
⸻
[Đệ Tử Ngoại Lai]
Người đời cho rằng bước vào Thục Sơn là bước vào tiên đạo.
Nhưng với Thanh Tâm, đó là một loại gông xiềng khác, chỉ được khâu bằng kim tuyến.
Trưởng môn thương tình nhận nàng làm “đệ tử ngoại lai”, không danh phận, không truyền công pháp chính đạo. Nàng sống ở khu ngoại viện, nơi chăm sóc thuốc thang, trồng linh thảo, giặt y bào cho các sư huynh đệ.
Thời gian trôi, nàng học được cách nén đau, cắn răng, cúi đầu. Mỗi lần bước qua hành lang chính điện, nàng đều cúi thấp hơn một chút – vì ánh mắt người đời luôn chực chờ chà đạp.
“Sao còn chưa giặt xong y bào của đại sư huynh?”
“Thứ không có linh căn mà cũng đòi ở Thục Sơn?”
“Trưởng môn quá nhân từ, rước cả hạng ăn xin vào phái…”
Nhưng Thanh Tâm không nói gì.
Không phản kháng. Không bật khóc. Chỉ lặng lẽ tiếp tục.
Nàng không có linh căn mạnh. Nhưng nàng có thể chữa trị vết thương. Khi lặng lẽ chạm vào người bị thương, luồng linh khí dịu nhẹ từ lòng bàn tay nàng có thể khiến máu ngừng chảy, gân cốt liền lại. Đó là một năng lực đặc biệt – không cần công pháp, không cần pháp khí.
Nhưng… nếu ai đó phát hiện thì sao?
Nàng biết – người có năng lực khác biệt không được tôn trọng. Chỉ bị đố kỵ, bị hãm hại.
Nên nàng giấu. Giấu cả chính mình.
⸻
[Lần Đầu Gặp Lục Lăng]
Một ngày đầu hè, khi nàng vừa tròn mười ba tuổi, sư phụ giao nhiệm vụ mang linh dược đến Tàng Kinh Các – nơi chỉ những đệ tử chân truyền mới được vào.
Lúc ấy, một thiếu niên áo xanh đang đứng một mình trong sân, luyện kiếm. Không ai ở đó, chỉ có tiếng kiếm xé gió vút qua từng nhịp thở. Mặt trời chiếu lên gương mặt cậu – lạnh lùng như sắt, không chút cảm xúc.
Nàng đứng lặng nhìn, quên cả thở.
Đó là lần đầu tiên nàng thấy Lục Lăng.
Vị sư huynh nổi danh thiên tài, đệ tử yêu quý nhất của trưởng môn, người tu hành Tuyệt Tình đạo – lạnh lùng, không bạn hữu, không cười nói. Có lời đồn rằng ai đến gần hắn cũng bị hắn xua đuổi.
Thanh Tâm lặng lẽ đặt giỏ dược trước cửa rồi toan rút lui.
“Dừng lại.”
Lục Lăng không quay đầu, nhưng giọng nói cất lên. Thanh Tâm khựng lại, cúi đầu.
“Vừa nãy… ngươi nhìn ta luyện kiếm.”
“…Sư muội chỉ…” – nàng lắp bắp – “ta chỉ chờ lúc huynh dừng lại để không làm phiền.”
Một hồi im lặng.
Cứ tưởng sẽ bị quát. Nhưng Lục Lăng chỉ nói:
“Có chuyện gì sao ?”
“Dạ… không dám…”
“Nói.”
Ánh mắt hắn khi quay lại sắc như gió lưỡi kiếm, nhưng Thanh Tâm chẳng hiểu sao lại không thấy sợ.
“Tau huynh bị thương nhiều chỗ như vậy chắc rất rát ..ta có thể băng cho huynh !?"
Lục Lăng nhìn nàng rất lâu. Không giận. Không cười.
Chỉ nói một câu:
“Được ..."
Từ hôm ấy, hắn không xua đuổi nàng nữa mỗi lần nàng đến đưa thuốc.
Và nàng – cũng không biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, nàng đã rung nhẹ dây đàn đầu tiên, trong lòng một người từng thề cả đời không yêu không thương.Vô tâm vô tình .