[Hồ Ly Trong Tuyết, Máu Trong Đêm]
Đêm ấy, tuyết rơi trái mùa.
Tầng tầng sương trắng phủ kín lối đi phía sau núi. Đệ tử tuần tra phát hiện một thi thể nằm gục dưới gốc linh thụ, toàn thân không có vết thương ngoài da, nhưng ánh mắt mở to kinh hoàng, linh khí bị hút sạch, huyết mạch khô héo như xác mực.
Tin tức như một ngòi lửa đốt lên sự hỗn loạn trong phái. Trưởng môn và các trưởng lão lập tức triệu tập cuộc họp khẩn, lệnh cho tất cả đệ tử không được ra ngoài vào ban đêm.
Thanh Tâm nghe tin khi đang mang thuốc đến Hành Y Đường. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy bất an – không chỉ vì cái chết đáng sợ kia, mà vì trong không khí dường như có một mùi hương quen thuộc… phảng phất từ rừng thông hôm trước.
⸻
Ba ngày sau, trời lại đổ tuyết.
Khi Thanh Tâm đang hái linh thảo gần bờ suối, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua khiến nàng ngẩng đầu.
Và rồi nàng thấy hắn – một nam nhân áo đỏ, mái tóc trắng dài, đứng giữa dòng nước phủ tuyết như bước ra từ tranh vẽ.
Ánh mắt hắn hơi nheo lại khi thấy nàng.
“Ngươi… lại là ngươi.”
Giọng nói trầm thấp, mang theo âm vang cổ xưa, nhưng lại như một bản đàn mê hoặc.
Nàng đứng sững, chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã bước đến. Hắn cao lớn, dung mạo tuyệt mỹ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng – đôi mắt phượng đỏ thẫm, làn da trắng gần như phát sáng trong ánh chiều tà.
“Ngươi không nhớ ta sao?” – Hắn cười, nhưng nụ cười ấy chẳng mang thiện ý.
“Ta… từng gặp ngài sao?”
Minh thở dài
“Năm ngươi mười một tuổi, từng rơi xuống Tuyết Hồ khi hái củ linh tuyết. Máu ngươi… đánh thức ta khỏi giấc ngủ ngàn năm.” – Giọng hắn nhẹ nhàng – “Ta là Minh Yên.”
Thanh Tâm lùi một bước. Trái tim như thắt lại. Cảnh đó… nàng nhớ mang máng. Lúc ấy, nàng bị trượt chân xuống hồ băng, tưởng chừng chết cóng, nhưng sau lại tỉnh dậy bên bờ, không hiểu vì sao sống sót.
Minh Yên nhìn nàng, ánh mắt sâu hút:
“Ta đã tìm ngươi lâu rồi… nhỏ bé đáng ghét.”
“Vì… ta cứu ngài à !
“Không.” – Hắn cười nhếch môi – “Vì ta muốn trả lại món nợ.”
Hắn tiến sát, ngón tay nâng cằm nàng như đang chọc ghẹo một con vật nhỏ:
“Ngươi cứu ta, ta phải hoàn lại. Nhưng ta không thích ân tình kiểu người phàm. Ta muốn ngươi… thuộc về ta.”
⸻
Lục Lăng Xuất Hiện
Đúng lúc Minh Yên cúi sát hơn – như thể muốn đặt môi lên trán nàng – một luồng kiếm khí sắc bén như cắt không gian bổ tới.
Ầm!
Tuyết dưới chân bị xé tung. Minh Yên khẽ lách mình, mũ áo lay động trong gió, nhưng không tránh. Hắn quay đầu, đôi mắt đỏ nheo lại đầy thích thú.
“Ồ… có kẻ phá đám .."
Lục Lăng xuất hiện, gương mặt tối sầm, ánh mắt đầy sát khí. Thanh Tâm chưa từng thấy hắn… như thế này bao giờ ..
“Ngươi… là yêu.”
“Yêu? Cảm ơn đã nhắc.” – Minh Yên liếm môi – “Mà sao? Bực tức khi ta chạm vào người của ngươi à !?"
“Nàng… không phải của ta.”
“Thế ngươi định giết ta vì ai?” – Hắn bật cười, giọng như chuông bạc – “Nữ tử này… đúng là khiến người ta không yên được.”
Minh Yên lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua Thanh Tâm, như để lại một dấu ấn vô hình.
“Lần sau… ta sẽ không chỉ chạm vào trán nàng đâu.”
Một cơn gió thổi qua, thân ảnh Minh Yên biến mất giữa bông tuyết.
⸻
Sau Cơn Gió, Lòng Còn Đau
Không khí trở lại yên tĩnh. Nhưng Thanh Tâm vẫn đứng ngây người, trái tim đập loạn. Lục Lăng nhìn nàng, môi mím chặt, mắt lộ tia phức tạp.
“Ngươi có sao không?” – Giọng hắn khàn đi, khô khốc.
“Muội ...không sao.”
“Sau này không được đi một mình vào rừng.”
“Ngươi không hiểu loại yêu đó đâu. Chúng không giống con người.”
Thanh Tâm ngước nhìn hắn:
“Nhưng… nếu ta thực sự đã từng cứu hắn thì sao? Nếu hắn chỉ là đến để… nói lời cảm ơn?”
Lục Lăng cứng người. Hắn siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da thịt. Cơn giận trong lòng hắn không phải vì Minh Yên là yêu, mà vì ánh mắt của Thanh Tâm lúc ấy… không còn nhìn hắn, mà nhìn một kẻ khác.
⸻
Gió Lặng, Sóng Ngầm Nổi
Tối hôm đó, Tĩnh Viêm nghe tin một yêu hồ xuất hiện tại khu núi tuyết, và người đầu tiên hắn hỏi chính là…
“Thanh Tâm… có sao không?”
Không ai nhận ra trong ánh mắt luôn ôn hòa của đại sư huynh Thục Sơn hôm ấy, thoáng qua một tia sắc lạnh, như mặt gương vừa nứt.