[Mặt Nạ Nứt Vỡ, Tâm Ma Xuất Thế]
Trời đổ mưa, nước xối xuống từng bậc đá của Thục Sơn như rửa sạch những bí mật sắp vỡ òa.
⸻
Một Nụ Cười Giả, Một Lòng Dạ Thật
Tĩnh Viêm đứng trên hành lang dài của Thiền Hành Các, tay cầm ô, mắt nhìn xa xăm về phía viện hiẻo lánh của Thanh Tâm. Sau khi nghe tin nàng chạm trán yêu hồ Minh Yên và được Lục Lăng cứu, trong lòng hắn có một cảm giác khó gọi tên.
Hắn tự hỏi: Tại sao lại là nàng?
Một ngoại lai không gốc tích, không gia thế. Một tiểu nha đầu từng ăn xin giữa chợ. Một người mà chính hắn từng không thèm liếc mắt.
Nhưng giờ đây, tất cả mọi ánh mắt – cả Lục Lăng, cả Minh Yên, cả ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Uyên – đều quay về phía nàng.
“Tâm Tâm…” – Hắn thì thầm tên nàng, rồi tự cười lạnh – “Ngươi giỏi thật. Khiến cả Lục Lăng cũng thay đổi sắc mặt vì ngươi.”
Tĩnh Viêm quay lưng vào phòng, lấy ra từ hộc tủ một vật kim loại đen mờ được phong ấn bằng bùa chú – Mảnh lệnh bài của Ma Cốc.
“Ta vốn chỉ cần ngươi yêu Lục Lăng… để Tĩnh Uyên quay đầu về phía ta…”
“Nhưng giờ thì… ta muốn nhiều hơn thế.”
⸻
[Lục Lăng – Nỗi Đau Lần Đầu Cảm Nhận ]
Sau khi đối đầu Minh Yên, Lục Lăng trở lại tĩnh thất, nhưng kiếm tâm không yên. Hắn ngồi tu luyện cả đêm, cố gắng đè nén mọi cảm xúc. Nhưng càng nén, hình bóng Thanh Tâm trong vòng tay Minh Yên càng rõ ràng hơn.
“Ta… không nên để tâm.”
“Tuyệt Tình đạo… không cho phép.”
Hắn niệm chú hàng ngàn lần, nhưng đến khi nhắm mắt, điều hiện lên không phải là pháp quyết, mà là ánh mắt trong veo, đầy tổn thương của nàng khi bị hắn lạnh lùng quát mắng:
“Đừng có gây ra hoạ cho người khác nữa ."
Hắn đã nói thế với nàng… ngay sau khi cứu nàng thoát khỏi Minh Yên.
Hối hận. Bối rối. Tức giận… với chính mình.
Và rồi…
ẦM!!!
Một tiếng nổ long trời. Lục Lăng thổ huyết, thân thể bị đánh bật ngược về sau, đập vào vách đá, máu nhuộm đỏ tay áo.
Trong tâm hồn hắn… một bóng đen đã hình thành.
“Ngươi… lại để tâm.”
“Ngươi thất bại rồi, Lục Lăng.”
Một giọng nói trầm thấp, như chính từ đáy lòng hắn vọng lên. Giọng đó… là Tâm Ma.
⸻
[Tâm Ma – Hóa Thân Của Cảm Xúc Bị Chôn Vùi]
Bên trong thức hải, hắn thấy một bản thể giống hệt mình, nhưng ánh mắt đỏ ngầu, khoé môi nở nụ cười giễu cợt.
“Tình cảm… là thứ ngươi tưởng có thể dứt bỏ sao?”
“Ngươi lừa dối người khác, nhưng không bao giờ lừa được chính mình.”
Lục Lăng rút kiếm, gầm lên:
“Câm miệng!”
Nhưng mỗi kiếm đánh ra, bóng kia lại cười lớn:
“Ngươi ghen, ngươi giận, ngươi muốn giữ nàng cho riêng mình… nhưng lại giả vờ lạnh lùng!”
Tâm Ma lao đến, va chạm giữa hai bản thể, máu phun giữa linh hồn. Trong đau đớn, Lục Lăng chỉ kịp rít qua kẽ răng:
“Ta… sẽ không để ngươi thắng"
................
Đêm ấy, khi mọi người đang ngủ, Thanh Tâm cảm thấy tiếng nổ lớn từ viện phía tây của Lục Lăng .Nàng cầm ô, len qua mưa để đến viện Lục Lăng. Nhưng đến nơi, đã thấy vết máu kéo dài từ cửa vào tĩnh thất.
“Lục… sư huynh ?” – Nàng gõ cửa, nhưng bên trong không đáp.
Nàng đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang quỳ giữa căn phòng đầy huyết khí, tay nắm chặt thanh kiếm, toàn thân run rẩy. Hơi thở dồn dập. Ánh mắt đỏ bừng.
“Đi… ra ngoài…” – Hắn rít khẽ – “Đừng lại gần ta!”
“Huynh ...bị thương!” – Thanh Tâm hét lên, định chạy đến, nhưng hắn gào lớn:
“Ta nói ngươi đi đi!”
Ánh kiếm loé lên, suýt nữa rạch vào tay nàng. Nhưng nàng không lùi. Nàng ôm lấy hắn từ sau lưng.
“Nếu… nếu huynh thật sự ghét ta .....thì giết ta đi!”
“Nếu không thì… đừng xua đuổi ta như thế!”
Cả thế giới như lặng đi.
Lục Lăng cứng người.
Rồi đột nhiên, hắn gục xuống vai nàng, máu từ miệng nhỏ xuống mái tóc ướt.
“Ta… rất sợ.” – Lần đầu tiên, hắn thì thầm – “Ta không hiểu bản thân mình nữa…”
⸻
Sáng hôm sau, trời hửng nắng. Nhưng trong lòng nhiều người, mây đen đã kéo tới.
Tĩnh Viêm nhìn vết máu còn sót trên tay áo của Lục Lăng khi hắn ra khỏi tĩnh thất, trong mắt lóe lên tia châm biếm.
“Động tình rồi à, sư đệ?”
“Tốt… vậy thì dễ điều khiển hơn rồi.”