[Nụ Cười Của Kẻ Biết Tính Toán]

................

Tàng Hoa Viện là nơi trồng linh thảo của Thục Sơn, hương hoa thơm thoang thoảng quanh năm, yên tĩnh và hiếm khi có đệ tử chân truyền ghé qua. Vậy mà hôm nay, Thanh Tâm đang quỳ chăm sóc mấy gốc Ngọc Linh hoa, chợt nghe tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau.

“Sư muội… có cần ta giúp không?”

Thanh âm dịu dàng như gió xuân khiến nàng giật mình quay lại. Người đứng đó khoác áo trắng viền lam, tuấn tú như ngọc, cười như ánh dương – Tĩnh Viêm, đại sư huynh của cả Thục Sơn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ một người cao quý như hắn lại nhớ được tên mình – đệ tử ngoại lai, không danh không vị.

“Dạ… không sao Đại sư huynh ,muội quen rồi.”

“Làm mãi một mình sẽ mỏi lưng.” – Hắn bước đến, không chờ nàng đồng ý, ngồi xuống cạnh và bắt đầu… tỉa bớt lá úa trên gốc hoa. Tay áo hắn dính đất mà cũng không cau mày lấy một cái.

Thanh Tâm nhìn hắn, lòng rối loạn. Nàng không quen được đối xử nhẹ nhàng. Đặc biệt là từ người như Tĩnh Viêm – người mà mọi đệ tử nữ đều ngưỡng mộ, ngay cả Tĩnh Uyên, tiểu sư muội xinh đẹp nhất, cũng thường hay chạy theo hắn ríu rít.

“Sao hôm nay… huynh lại đến đây?” – nàng ngập ngừng.

Tĩnh Viêm ngừng tay, rồi khẽ cười.

“Vì có một tiểu muội lén chữa thương được cho Lục Lăng ,mà  không bị đệ ấy đuổi đi ."

Thanh Tâm sững người, tim đập mạnh.

“Muội… muội không—”

“Ta không trách. Chỉ muốn nhắc rằng… đừng để ai khác phát hiện, nhất là người như Tĩnh Uyên. Muội ấy… rất yêu thích sư đệ Lục Lăng ."

Giọng hắn vẫn dịu dàng, nhưng có gì đó lạnh lẽo ẩn trong tầng đáy.

“Tĩnh Uyên… rất thích Lục Lăng.” – Hắn thở dài – “Muội biết đấy, Lục sư đệ không dễ gần ,lại không biết ăn nói gây hấn lục đục không biết bao nhiêu đệ tử nam Thục Sơn ,muội nên để ý hành động của mình ."

Ánh mắt hắn khi nhìn nàng lúc này, không còn dịu dàng nữa. Mà giống như đang cân đo, tính toán.

“Muội không cần sợ. Ta đứng về phía muội.” – Tĩnh Viêm cười, nụ cười ấy lại khiến Thanh Tâm cảm thấy như bị nhìn thấu, chỉ thấy ớn lạnh .

[Tiểu Sư Muội Đến Gây Rối]

Hôm sau, khi Thanh Tâm vừa quay về phòng nhỏ phía sau điện Hộ Linh, đã thấy một cô gái đang đứng khoanh tay trước cửa, váy áo trắng muốt, ánh mắt như tuyết mùa đông.

Tĩnh Uyên – tiểu sư muội nhỏ nhất của phái, thiên chi kiều nữ, được cưng chiều từ khi mới nhập môn.

“Ngươi là Thanh Tâm?” – Cô nghiêng đầu, giọng ngọt ngào nhưng sắc như kim châm.

“Đúng ....muội tìm ta !?"

“Ta nghe đại sư huynh hôm qua đến giúp ngươi tưới hoa, trồng thảo dược ."

“Đúng ...nhưng chỉ là—”

“Ngươi tưởng được huynh ấy cười với ngươi là ngươi quan trọng lắm sao?”

Ánh mắt Tĩnh Uyên thay đổi. Không còn ngây thơ, mà là sắc bén và độc đoán. Giống như đang là ngọc mỹ nhân lột xác thành rắn độc trong một hơi thở.

“Còn nữa Lục Lăng là của ta.” – Cô nói, từng chữ rành rọt – “Dù huynh ấy không nói chuyện với ai, ta cũng không cho phép ngươi mơ mộng.”

Thanh Tâm không đáp. Cô đã quen rồi. Người khác mắng, nhục mạ, đe dọa – chẳng còn khiến cô đau lòng nữa.

Nhưng lần này, có gì đó khác.

Vì sao họ lại lo sợ cô tiếp cận Lục Lăng?

Chẳng phải hắn là người lạnh lẽo nhất Thục Sơn, suốt ngày tu luyện một mình, chẳng quan tâm đến ai?

[Nỗi Đau Không Gọi Thành Tên]

Đêm ấy, Thanh Tâm ra giếng sau núi gánh nước muộn vì bị phạt làm chết mấy luống thảo dược do chính Tĩnh Uyên đạp nát .Nàng không giải thích cứ như vậy đi chịu phạt,vô tình trượt chân ngã, tay rách toạc một đường dài trên cánh tay gầy gò trắng đến nhợt nhạt của nàng .

Vừa đau, vừa lạnh, máu đỏ tươi chảy thành dòng trên tuyết.

Nàng vội vàng che đi – không dám để ai thấy máu. Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào, một bóng người từ rừng thông lặng lẽ xuất hiện.

Lục Lăng.

Hắn không nói gì. Chỉ cúi xuống, rút trong tay áo ra một mảnh vải sạch, quỳ một gối xuống, cẩn thận băng tay cho nàng .Động tác hắn khô khan, gương mặt vẫn lạnh như thường. Nhưng ánh mắt…cứ nhìn chằm chằm cánh tay gầy gò đấy .

“Gầy quá ....ngươi bất cẩn như vậy?”

“Muội không sao. Chỉ là vết thương nhỏ.”

“Với ngươi, cái gì cũng là nhỏ.”

Im lặng.

Một lúc sau, hắn đứng dậy, xoay người định rời đi. Nhưng chưa bước được bao xa, hắn khựng lại, giọng trầm thấp vang lên giữa màn sương trắng:

“Đừng để bản thân bị thương… Ta không thích nhìn thấy máu của ngươi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play