[Vu Oan và Đêm Gió Ngược]

Có những lỗi lầm bắt đầu chỉ là thử thách, nhưng càng bước càng không thể quay đầu…

Một Mưu Kế – Một Trái Tim Lung Lay

Tĩnh Viêm ngồi bên bàn đá trong Vọng Tuyết Đài, tay khẽ lật cuộn tơ ngọc. Ánh trăng mờ hắt lên gương mặt hắn. Lặng lẽ. Đẹp đẽ. Nhưng trong mắt, ẩn giấu một kế mưu u tối.

“Ngươi có biết,” – hắn khẽ thì thầm với chính mình – “mỗi lần ngươi nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng… tim ta lại như có kim đâm…”

Hắn đang nói về Thanh Tâm.

Hắn từng cho rằng, nàng chỉ là con cờ. Một mồi nhử để Tĩnh Uyên buông tay Lục Lăng, quay về với hắn. Nhưng càng nhìn thấy nàng, hắn càng… thấy lạc lõng. Vì sao một kẻ như nàng… lại khiến lòng ta dao động?

“Không được… Không thể như vậy được.” – Hắn lẩm bẩm.

“Nếu ta không thể khiến ngươi rời khỏi trái tim Lục Lăng… vậy thì ta phải khiến ngươi bị đuổi khỏi nơi này.”

Hắn lặng lẽ rút ra một túi vải nhỏ chứa độc của Ma Cốc, loại độc vô sắc vô vị chỉ phát tác sau ba ngày, chuyên dùng để hãm hại nội môn đệ tử.

“Xin lỗi nhé, Thanh Tâm. Đây là ngươi tự chuốc lấy… là vì ánh mắt đó của ngươi khiến ta khó chịu.”

[Lễ Hội Tẩy Trần – Cái Bẫy Được Giăng]

Ba ngày sau, Thục Sơn tổ chức Lễ Tẩy Trần đầu xuân, các đệ tử tập trung để dâng hương và dùng linh trà. Thanh Tâm, theo lời gọi của Tĩnh Viêm, mang khay trà đến cho trưởng môn và các sư huynh.

Chỉ vài canh giờ sau…

ẦM!!!

Một đệ tử nội môn gào lên, toàn thân co giật. Rồi người thứ hai. Thứ ba.

Tất cả đều đã uống… linh trà do Thanh Tâm dâng.

“Là độc!”

“Ai dám hạ độc vào lễ trà dâng trưởng môn?!”

“Là… Thanh Tâm?”

Bị Bao Vây – Không Ai Tin Nàng

Thanh Tâm quỳ gối giữa quảng trường, ánh mắt hoảng loạn. Nàng lắc đầu, đôi tay run rẩy:

“Không… không phải ta! Ta chỉ làm theo lời sư huynh Tĩnh Viêm dặn…”

“Ngươi dám vu oan Tĩnh Viêm sư huynh sao?!” – Một nữ đệ tử hét lên.

“Ngươi chỉ là đồ ngoại lai! Được trưởng môn thương hại mà vào đây, giờ lại hại người!”

Nàng bị bao vây, ném đá, chửi rủa. Ánh mắt ai cũng đầy khinh miệt. Những kẻ từng cùng ăn cùng luyện, giờ quay lưng như thể nàng là rắn độc.

Lúc ấy, Lục Lăng xông đến, kiếm trong tay rút ra.

“Dừng tay.”

Tiếng hắn lạnh đến rợn người.

“Ai cho phép các ngươi động vào nàng?”

Nhưng… trước cả hắn, người đầu tiên tiến đến chính là Tĩnh Viêm.

Hắn dịu dàng, đỡ nàng dậy, dùng tay áo lau máu nơi khóe môi nàng.

“Muội nói có bằng chứng không làm, vậy ta sẽ tin muội.”

Thanh Tâm ngỡ ngàng.

Nhưng…

“Tuy nhiên,” – hắn quay sang các trưởng lão – “theo quy tắc, phải điều tra. Nếu không, cả phái này sao có thể giữ uy danh?”

Một đòn mềm mỏng… vừa khiến hắn không mang tiếng… vừa đẩy nàng vào ngõ cụt.

Trái Tim Nhói Đau – Kẻ Gài Bẫy Cũng Là Kẻ Tổn Thương

Đêm đó, Tĩnh Viêm đứng một mình dưới gốc hoa quế đang rụng trắng.

“Nàng khóc…”

“Ánh mắt ấy… ta từng thấy ở mẫu thân mình năm xưa, khi phụ thân ta ruồng bỏ bà.”

Hắn ôm ngực. Trong lòng… tim như bị bóp chặt.

“Ta làm vậy là đúng… đúng mà…”

“Chỉ cần nàng rời khỏi đây… ta sẽ không còn đau vì ánh mắt nàng dành cho người khác nữa…”

Nhưng…

“Sao lại đau như thế này…”

Lần đầu tiên trong nhiều năm tu đạo, hắn thấy mình không thể tĩnh tâm nổi.

Lục Lăng – Sự Phẫn Nộ Không Kiểm Soát

Khi Lục Lăng biết nàng bị nhốt vào Thất Tội Lao để chờ điều tra, hắn gần như phát điên.

“Các ngươi không xứng điều tra nàng.”

“Để một ngày, ta chứng minh sự vô tội của nàng, từng kẻ các ngươi sẽ phải quỳ xuống.”

Cơn giận khiến Tâm Ma lại trỗi dậy. Nhưng lần này, Tâm Ma không đánh hắn, mà đứng cười:

“Ngươi đang dần giống ta rồi đấy, Lục Lăng.”

“Vì một nữ nhân mà hận cả thiên hạ… ngươi đang đi đúng đường của ta.”

– Mảnh Gương Rạn

Tĩnh Viêm không ngủ. Hắn ngồi thẫn thờ nhớ lại nhìn thấy mái tóc Thanh Tâm bị gió cuốn lên trong lúc nàng bị áp giải ,gương mặt u buồn và thân hình gầy gò cô độc

Hắn siết chặt mảnh bùa cũ từng là tín vật giữa hắn và Tĩnh Uyên năm xưa, rồi ném nó vào lò lửa.

“Tĩnh Uyên… xin lỗi.”

“Có lẽ ta… không còn muốn muội  nữa rồi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play