Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Niên hạ, Chủ thụ, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, 1v1, Hằng ngày
___
Là người ở thị trấn nhỏ chỉ biết ăn no chờ chết, Trần Hủ đúng chuẩn full combo những yếu tố. Không cha không mẹ, sống trong căn phòng thuê, ngủ muộn dậy muộn không có lý tưởng, vai đầy hình xăm, thích chen vào xem náo nhiệt.
Tháng tám nắng chang chang, ở đầu hẻm ồn ào có người đánh nhau. Trần Hủ từ trạm thu mua phế liệu đi ra, nhét một trăm tám vừa bán cái tivi cũ nát trong nhà vào túi.
Tìm một chỗ râm mát ngồi xổm xuống. Có sẵn tiết mục, không xem thì phí.
Mấy người đang vây đánh một người, kẻ bị đánh không lên tiếng, chỉ há miệng đuổi theo cắn, cắn phát nào trúng phát đó.
Hóa ra là một người câm.
Thấy mấy tên lưu manh muốn đá lén từ phía sau, Trần Hủ “yo hô” một tiếng, dí tàn thuốc xuống đất, đứng dậy tung ngay một cú đá bay.
Anh hùng cứu mỹ nhân, trông ngầu vô cùng.
Có điều cú đá… lại lệch.
Trần Hủ bị thương thì lôi kéo bỏ chạy, còn người câm thì chẳng sứt mẻ gì.
Bị kéo ra khỏi đám đông, người câm lại vòng tay kéo Trần Hủ về căn nhà cũ nát của mình.
Người câm tóc rối như ổ gà lẫn cỏ dại, mặt mày đen sì như vừa lăn qua ổ than, chỉ có đôi mắt là sáng rõ.
Trần Hủ lạnh lùng khóa cửa, từ chối ngoài cửa: “Tạm biệt.”
Lần sau mở cửa, bên ngoài đứng một thằng nhóc đẹp trai đầu húi cua, mày lạnh môi mỏng, da màu lúa mạch, cơ bụng săn chắc, eo gọn có thể làm việc nặng.
Trong tay hắn cầm một cuốn vở, trên đó viết:
“Chào anh, em tên Chu Kiến Sơn.”
Trần Hủ chống tay vào khung cửa, quyết định gánh lên vai trách nhiệm làm anh trai.
Sống cho ra dáng một con người, dẫn em trai sống cho tốt.
Cho đến một ngày, anh muốn ép hắn xuống giường, giữa lúc hỗn loạn lại bị hắn vòng tay lật ngược.
Chỉ trong chớp mắt, Chu Kiến Sơn quỳ gối giữa hai chân anh.
Trời đất quay cuồng, Trần Hủ không thể động đậy, nhanh chóng bị lật úp lại.
Trong trận vật lộn tự do hai người, Trần Hủ vinh dự đoạt giải á quân.
Đèn treo rung lắc, chân giường ọp ẹp kêu kẽo kẹt, miệng Trần Hủ lắp bắp, không thốt nổi nửa câu hoàn chỉnh.
Trong thoáng chốc, chẳng rõ ai mới là người câm thật.
Tiểu kịch trường:
Trần Hủ nằm rạp trên giường, tóc ướt dính vào má, sắc đỏ từ sau tai lan xuống cổ.
Sau lưng anh là hình xăm chim đen đang xòe cánh, chỉ chốc lát, nửa cánh đã rung động.
Trần Hủ im lặng châm một điếu thuốc.
Tâm trạng anh rất phức tạp. Một mặt cảm thấy bị khuất nhục, chuyện này hoàn toàn khác hẳn dự đoán của anh, khiến anh cực kỳ khó chịu.
Nhưng mặt khác… Đệt.
Cũng không phải là… không sướng.
---
1. Chỉ nói không làm là giả, chỉ làm không nói mới thật sự là người biết làm việc nhà. Tiểu Chu của chúng ta ở phương diện nào cũng rất được, vỗ tay khen ngợi một chút.
2. Cuộc sống thường ngày của những con người bình dị nơi phố phường, giai đoạn đầu có chút khó khăn nhưng về sau sẽ tốt hơn.
3. Đây vốn là chuyện niên hạ.
Tag: Niên hạ, đô thị, yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp, phố phường, sinh hoạt hằng ngày
Góc nhìn: Nhân vật chính Trần Hủ, tương tác với Chu Kiến Sơn, nhân vật phụ là người và động vật
Khác: Người câm, niên hạ
Một câu tóm tắt: Trong thoáng chốc, không biết ai mới là người câm thật sự
Lập ý: Viên đá oai vệ vẫn có thể đứng vững giữa mưa gió