Trần Hủ đưa cuốn vở kia ra mà nhìn từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái một lượt. Người câm thu hồi vở ——

Chu Kiến Sơn xách theo bánh bao bước vào nhà.

Trần Hủ hơi choáng váng. Anh cảm giác đầu óc trống rỗng, mấy sợi dây thần kinh ngày thường vẫn dùng để suy nghĩ dường như bị cắt phăng, cứ thế xẹt xẹt bắn ra mấy đốm sao ngoài vũ trụ.

“Không phải, đứng lại đó.” Giờ phút này anh không tài nào nối liền được cậu thiếu niên với cái đầu gọn gàng trước mắt với cái tên hôm qua —— kẻ lang thang đầu bù tóc rối như bị bán vào mỏ than mười năm kia.

Hoàn toàn chẳng liên quan gì, anh cau mày: “Đứng lại cho tao coi!”

Trần Hủ nheo mắt nhìn kỹ Chu Kiến Sơn đang đứng nghiêm.

Ngũ quan vẫn vậy, vóc dáng vẫn vậy.

Ngoại trừ mái tóc rối bù hôm qua biến mất, thì người vẫn là người đó.

Nhưng lại khác. Thần thái khác, khí chất cũng khác.

Trần Hủ khịt mũi một cái, mùi hương quen thuộc của đồ tắm rửa nhà mình tỏa ra từ trên người đối phương.

Mùi nắng hăng hắc trên quần áo phơi sau bụi, lẫn với hơi ẩm ướt rêu xanh nơi góc tường trong sân nhỏ.

Anh nheo mắt, bóng dáng trước mắt dần rõ ràng hơn.

Hai bên thái dương bị cạo gọn đến mức hơi quá tay, màu tóc sáng hơn. Đôi mắt sáng, hơi cong đuôi, chẳng còn vẻ dữ tợn hỗn loạn như hôm qua.

Chân mày rắn rỏi, trên đó có một vết xước chừng nửa phân —— chắc là do thợ cạo đầu trượt tay. Trần Hủ cũng thường bị cạo phạm nên quen rồi.

Xem xong anh gật gù. Nhìn cũng ra dáng lắm chứ.

Anh dựng cây gậy trúc dựa vào tường, vang lên một tiếng khô giòn.

Hai tay chống hông, dưới ánh nắng những hình xăm trên vai lưng như sống dậy. Ngẩng đầu nhìn quần áo phơi trên dây thép, Trần Hủ tặc lưỡi. Má…

Không hiểu sao từ lúc ngủ dậy đến giờ, tâm trạng bực bội cũng tan đi ít nhiều.

Một lúc sau anh hừ một tiếng, giọng chẳng rõ ý gì, rồi lại hừ qua mũi: “Ở đâu cạo đầu thế, có phải ở tiệm đối diện con hẻm kia không?”

Chu Kiến Sơn gật đầu.

“Lần sau đừng đến đó.” Trần Hủ cúi đầu châm thuốc, từng chữ như nuốt vào khói: 

“Tay nghề tệ.”

Chu Kiến Sơn lại gật đầu.

Trần Hủ hất cằm về phía trong nhà, nhả ra một làn khói trắng, trông còn lưu manh hơn hôm qua: “Được rồi, vào đi.”

Giống như tối qua, người câm —— Chu Kiến Sơn ngồi ghế vuông, Trần Hủ ngồi sofa.

Anh vẫn chưa quen miệng đổi cách gọi. Chu Kiến Sơn trông cũng chẳng để ý, gọi “người câm” thì hắn vẫn đáp, đổi sang “Chu Kiến Sơn” hắn cũng chỉ gật đầu.

Trần Hủ không biết người câm này kiếm đâu ra tiền, cũng chẳng hỏi.

Có người mua thì anh ăn thôi, chứ chẳng lẽ bỏ độc. Có bỏ thì bỏ, chết thì chết, dù sao bánh bao cắn vào vẫn là nhân thịt heo.

Cắn thêm một miếng, cay rát nhân đậu hũ, Trần Hủ bưng cốc thủy tinh uống hai ngụm nước đun để nguội. Chu Kiến Sơn vừa ăn vừa nhìn anh.

“…” Anh bị nhìn đến mất tự nhiên.

“Uống không?”

Chu Kiến Sơn gật đầu, Trần Hủ lắc đầu: 

“Tao có tật sạch sẽ.”

Chu Kiến Sơn chẳng nói gì.

Ăn được nửa chừng, Trần Hủ mang ra nốt túi dưa cải hôm qua, hai người ăn hết nửa túi với bánh bao.

Hôm qua anh thế nào đánh giá người câm, hôm nay cũng thế đánh giá Chu Kiến Sơn.

Anh thấy lạ thật, một người chỉ cần dọn dẹp một chút liền như biến thành người khác. Giờ nghĩ lại, anh cũng khó mà nhớ nổi hình ảnh người câm hôm qua ra sao.

Ký ức đã bị Chu Kiến Sơn che lấp.

“Mày học chữ à, còn biết viết nữa.” Trần Hủ hỏi: “Quê mày ở đây à?”

Chu Kiến Sơn gật đầu, rồi lại lắc.

“Không phải? Vậy sao lại đến đây, có quen ai ở đây không?”

Chu Kiến Sơn lại lắc đầu.

Trần Hủ nhai dưa cải kêu rộp rộp: “Nghe hiểu mà sao không nói được, đã đi khám chưa?”

Anh vốn chẳng định hỏi chuyện này, động vào chỗ thương của người ta thì không hay.

Nhưng lúc này lại thấy hơi thoải mái quá mức, ý nghĩ vừa thoáng qua môi đã bật thành lời.

Trần Hủ ngừng nhai, ngẩng đầu nhìn đối diện, Chu Kiến Sơn không ăn nữa.

“Không phải chuyện to tát đâu.” Trần Hủ buông đũa, má trái phồng lên.

“Ngày trước trên lầu có ông chú, tay bị liệt.” Anh xua tay.

“Sau này về quê mở tiệm, giờ tự làm ông chủ rồi.”

Chu Kiến Sơn nhìn anh, giơ tay ra ra vài động tác trong không trung.

Chắc là ngôn ngữ của người câm điếc. Trần Hủ nhìn chằm chằm hai bàn tay ấy.

Tuổi nhỏ hơn anh nhưng tay lại to hơn, chắc khỏe hơn.

Trần Hủ chưa từng đối xử tử tế với đôi tay mình. Siêu thị bốc hàng, khách sạn bồi bàn, công trường xây tường, có tiền là làm.

“Viết đi.” Anh nhíu mày.

“Tao không hiểu.”

Chu Kiến Sơn liền móc vở ra viết, rồi giơ lên cho anh xem:

“Bẩm sinh ạ, đi qua bệnh viện nhưng trị không khỏi á anh.”

Trần Hủ gật đầu, cắn miếng bánh bao, không nhìn hắn: “Ăn đi.”

Cơm nước xong, Trần Hủ vào tắm, trên mặt vết povidone vàng đã nhạt đi. Ra ngoài thì thấy bàn trà đã được lau sạch, mấy thứ lặt vặt được sắp gọn dưới tấm kính dày.

Anh dùng khăn lau tóc, cúi đầu nhìn bàn trà.

Lau xong, anh quàng khăn lên vai, khom lưng rút tấm ảnh dưới tấm lót nhựa ra.

Cửa vang lên một tiếng, anh ngẩng đầu.

Chu Kiến Sơn đổ xong rác đã quay lại, tay xách theo một cái thùng.

Trần Hủ rút tay khỏi túi quần, tóc mái còn đọng nước, xốc khăn lông lên lau hai cánh tay: “Ngăn kéo có túi đựng rác, đi một vòng là xong.”

Tiếng bao nilon sột soạt vang lên. Trần Hủ nằm ườn trên sofa, ôm quạt điện thổi.

Quần áo của hắn không nhiều, người câm mặc một bộ, bên ngoài phơi một bộ, hôm qua anh lại lột ra một bộ nữa.

Lục tìm thế nào cũng lôi ra được cái áo ba lỗ trắng bó sát. Lần trước mua về, giặt xong thì co lại, ôm chặt vào người, mặc chẳng thoải mái gì.

Trần Hủ vốn thích mặc áo thun, nên sau mua thêm hai ba cái rộng thùng thình để tắm rửa xong mặc. Cái áo ba lỗ này anh nhét luôn vào tủ, không buồn lấy ra mặc nữa.

"Trên lầu có phòng trống." Hắn nhéo góc áo kéo ra ngoài. 

“Tiền thuê một tháng sáu trăm, nếu muốn thuê thì tao giúp liên hệ chủ nhà.”

Người đối diện không nhìn vào mặt anh.

Trần Hủ cúi xuống nhìn ngực mình, lại nhìn Chu Kiến Sơn:

“Mày nhìn cái gì vậy?”

Chu Kiến Sơn mặc áo vào.

"Tao nói chuyện mày có nghe không?" Trần Hủ ngồi dậy, giọng cao hơn một chút.

Anh chống hai tay lên phần tựa lưng sofa:

“Mày suy nghĩ đi, hoặc tự ra ngoài tìm chỗ khác, tùy mày thôi.”

Anh vốn vẫn là người tốt, giúp được thì giúp. Hôm qua nhìn người câm đã thấy giống phiền phức, hôm nay nhìn Chu Kiến Sơn lại càng thấy giống kẻ lang thang không nơi nương tựa.

Trần Hủ hôm nay cũng chẳng kiên nhẫn hơn là bao. Anh không thích nợ ân tình ai, nhưng người này cứ làm mấy chuyện khiến anh phải gắng gượng để tâm mà ứng phó.

Buổi chiều anh mệt rã rời, lười đuổi người, coi như cho hắn một buổi chiều suy nghĩ. Anh ôm quạt điện leo lên giường ngủ.

Tỉnh dậy thì bên cạnh có thêm người.

Trần Hủ mở mắt mà đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn. Một đôi mắt đen nhìn anh.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ mờ rơi trên người.

Anh nửa mở mắt, lặng lẽ đối diện với cặp đồng tử ẩm ướt kia. Năm giây sau, Trần Hủ bật ra một tiếng "Trời má" rồi đột ngột ngồi bật dậy.

"Ai cho phép mày lên đây?" Giọng còn khàn. 

“Mày đúng là tự coi mình là chủ nhà rồi hả?”

Trần Hủ bỗng nâng giọng, quát:

“Cút xuống giường cho tao!”

Chu Kiến Sơn không lăn xuống mà ngồi dậy ở mép giường, đưa tay chỉ ra sau lưng mình.

"Có ý gì?" Trần Hủ khó hiểu. Tóc anh rối tung, so với cái đầu sát của người câm, trông anh càng giống kẻ lang thang.

Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã gần tối.

Trong không khí có mùi bùn đất lẫn hơi sương sớm, oi bức bị cơn gió từ cánh cửa sổ mở nửa cuốn đi phần nào.

Mây đen cuồn cuộn, tiếng mưa tí tách rơi xuống, xa xa còn vang tiếng sấm.

Rèm cửa lay động, phất vào người anh.

Trời mưa. Cơn mưa này đến sớm hơn dự báo.

Trần Hủ quay đầu lại, rồi nằm xuống.

"Lại để mày hời rồi." Anh nói. 

“Mày cũng may mắn thật.”

"Đáng lẽ tỉnh dậy tao phải đuổi mày đi." Anh quay mặt ra cửa sổ, nhìn những hạt mưa lớn rơi xuống từ tầng mây – thật ra thì anh cũng chẳng nhìn rõ, trời tối lắm.

"Nhưng mà mưa rồi." Một lúc sau anh nói tiếp: “Chu Kiến Sơn, tên này nghe cũng hay.”

Bên cạnh chỉ có tiếng thở đều đều.

Vài giọt nước mưa hắt vào. Trần Hủ nói:

“Phía nam chỗ này là một ngọn núi, quê mày không phải ở đây, nhưng cũng có duyên phận với nơi này đấy.”

Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ.

Trần Hủ quay lại: “Hóa ra mày cười cũng có tiếng à.”

Đuôi mắt Chu Kiến Sơn hơi cong, vẫn là kiểu cười trưa nay.

Nhiều lời định nói cùng những giọt mưa vừa lau trên lòng bàn tay đều tan biến. Trần Hủ cũng chẳng biết mình định nói gì.

Anh nhìn người câm một lúc, rồi hỏi:

“Mày có tiền không?”

Hắn gật đầu.

"Có, nhưng chắc không nhiều lắm đúng không?" Trần Hủ lại gối đầu trở lại, mắt nhìn lên trần nhà.

“À bọn người đó cướp tiền mày không?”

Chu Kiến Sơn không đáp.

Hắn là người câm, không gật cũng không lắc. Khi im lặng thì nghĩa là không trả lời.

Trần Hủ không hỏi nữa:

“Tao lúc đầu cũng bị cướp. Lần đầu lĩnh lương, một ngàn tám do tao rửa bát cả tháng ở sau bếp. Khi đó mười lăm tuổi, gầy như khỉ nên đánh ai cũng không lại.”

Mưa lớn đập trên mái che nilon, gần như nuốt hết tiếng nói của anh.

“Hồi đó tao còn ngốc, để hết tiền trong một túi, bị cướp xong thì ngồi góc tường khóc cả buổi trưa.”

“Ở chỗ đó tao bị cướp ba lần. Lần đầu mất một ngàn tám, lần thứ hai không bị cướp thì bị đánh một trận, lần thứ ba tao cho nó vào viện thì mất ba ngàn bồi thường.”

“Khốn nạn thật." Trần Hủ chửi một câu, rồi vỗ lên hình xăm trên vai, tiếng lẫn vào tiếng mưa. 

“Thế nào, trông có dọa người không?”

Chu Kiến Sơn cười.

“Tao xăm mình nửa năm, sau đó không ai dám cướp nữa. Lúc đó chỉ nghĩ hù người, giờ nhìn thấy hơi quê.”

Xa xa lóe sáng.

Căn phòng sáng bừng lên trong một khoảnh khắc, mọi khe hở đều rực sáng.

Tiếng sấm vang chát chúa. Cửa sổ vẫn mở nửa, hai người cũng không buồn đóng.

Trong sân vắng chỉ còn hai người, mỗi người nằm một bên. Cả ngày chỉ ăn sáng, bụng cũng chẳng thấy đói, trong sân không một ngọn đèn được bật.

Trần Hủ rất muốn hút thuốc, nhưng hộp thuốc không ở bên cạnh:

“Này, tao hỏi nè.”

Chu Kiến Sơn quay đầu nhìn anh.

"Mày rốt cuộc thuê không thuê?" Trần Hủ cau mày.

Trông có vẻ không kiên nhẫn, nhưng rồi anh lại nói: “Không thuê thì thôi.”

Bên cạnh có tiếng loạt xoạt, chắc là hắn đang nghịch bật lửa.

“Mày làm cái trò cho ai xem vậy? Đừng có làm mấy cái vớ vẩn nữa, phiền phức.”

Chu Kiến Sơn nằm trở lại.

"Quần áo khô rồi." Một câu chẳng ăn nhập.

Dưới mái hiên phơi bốn bộ, hai của anh, hai của người câm. Màu đen đong đưa, gió lớn thổi phần phật.

Quần áo bị nhấc tung lên, suýt thì tuột khỏi dây thép.

Chu Kiến Sơn nghĩ lần này chắc là bị đuổi thật, đợi mưa tạnh rồi đi.

Nhưng giọng nói khàn khàn, có chút uể oải kia lại vang lên. Hắn gần như tưởng người kia đã ngủ.

Một lúc lâu sau Trần Hủ mới cử động:

"Phòng này tám trăm, rộng hơn trên lầu." Anh nói.

"Không có bếp, nhưng chắc cũng không cần." Anh thu tay khỏi mặt, giọng nhạt nhẽo.

“Nhưng không thể ở không, mày phải trả một nửa.”

Băng dán trên mặt hắn hơi nhấc lên, ngón tay khẽ vuốt.

Trần Hủ nhắm mắt: “Năm hào một miếng? Tiệm thuốc mày tìm được chưa?”

Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng mưa.

Một hồi lâu sau, anh mới quay mặt ra cửa sổ: “Lông mày của mày bị ai cạo để lại sẹo đấy, mày có biết không?”

Không rõ phía sau là gật hay lắc.

Trần Hủ không mở mắt:

“Về sau mày ngủ ngoài phòng khách đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play