Trần Hủ là cái loại người nói nhiều đến mức ai gặp cũng phải than.
Từ nhỏ, câu đầu tiên người ta nói khi thấy anh là lắm mồm, câu thứ hai là đẹp trai. Da trắng nõn, môi hồng, mũi cao, đúng chỗ cha mẹ anh vừa lòng nhất.
Nói chuyện lan man đến mức hồi bé, Trần Hủ có thể ngồi tán gẫu với… một con kiến suốt cả buổi trưa.
“Bạn mày dọn cơm về rồi kìa, ra ngoài bảo nó vào ăn đi. Ối giời ơi, dọn cái gì thế này, cái gậy gỗ bé tẹo này ai mà ăn được chứ?”
“Đi ra đây, Trần Hủ.” Người lớn gọi.
Thằng bé Trần Hủ phủi tay dính vụn bánh quy, bò dậy: “Tới ngay. Con vừa thấy nhiều kiến lắm, chắc phải mười mấy con, hoặc hơn hai mươi, mà con đếm không giỏi. Chúng nó đang ở trong hang.”
“Quần bẩn như vậy, kiến có gì mà xem?”
“Chúng nó chuyển nhà ấy. Giống người mình thôi, giống chúng ta, từ chỗ này dọn sang chỗ kia, từ chỗ kia lại về chỗ này…”
Chiếc đũa trên tay Trần Hủ khựng lại, anh bất chợt ngẩng đầu nhìn quanh.
Chẳng có gì cả. Trong phòng khách bé tí, ngoài anh ra chỉ có một người câm không nói được.
“Cạch” tiếng chiếc đũa đặt xuống bàn vang lên.
Trần Hủ chỉ vào người câm: “Cho mày ăn thì ăn, ăn xong thì cút. Cả đời tao đây không nợ ai cái gì.”
Người câm chỉ nhìn anh, không động đũa.
Trong lòng Trần Hủ nghẹn đến phát bực, chẳng buồn ăn uống. Anh đứng dậy đi hai bước, rồi quay lại, đá vào cái ghế người câm đang ngồi: “Muốn ăn thì ăn.”
Đá xong thì bước ra sân, đứng hóng gió.
Trên đầu bỗng rơi bịch xuống một chiếc giày, suýt trúng anh. Hứa Lệ Lệ đang phơi đồ trên tầng.
Giày thể thao màu hồng nhạt, chân phải.
Trần Hủ nhìn một lúc rồi cúi xuống nhặt lên, ném ngược lại lên tầng.
Chiếc giày đập vào khung cửa sổ, bật vào trong nhà.
Trong phòng vang lên tiếng động nhỏ, anh quay đầu lại ngay.
Trần Hủ vừa nhặt hai bó cải bẹ lên.
Anh ngước mắt nhìn người câm đang ngồi ăn cơm. Đầu tóc rối như ổ chim, nhưng ăn uống lại lịch sự, thậm chí còn biết đi rửa tay trước.
Anh không biết gì về người này: từ quá khứ, tuổi tác, tên tuổi, trí tuệ có khiếm khuyết không, tương lai có kế hoạch gì… hoàn toàn không biết. Mà thực ra, bản thân Trần Hủ cũng chẳng có kế hoạch gì cho đời mình, đâu phải ai cũng mong chờ điều gì ở cuộc sống.
Cũng chẳng quan trọng.
Anh giúp người câm một cú đá để thu hút hỏa lực, người câm cõng anh chạy thoát, anh tát hắn mấy cái rồi hắn véo vào đùi anh đau điếng.
Người câm trả tiền, anh cho hắn một bữa cơm, sạch sành sanh và coi như thanh toán xong.
Hai người cùng ăn cải bẹ với cơm trắng.
“Ăn xong thì mang chén đi rửa” Trần Hủ nói với cái quạt, giọng run run vì gió thổi.
“Ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Người câm vẫn không động. Tai hắn nghe không rõ.
“Sao, còn định bám lấy tao à?” Giọng Trần Hủ cứng rắn.
“Đẹp đẽ gì đâu, không có chuyện thương lượng.”
Người câm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, dưới ánh đèn trần trông… khá ngoan.
Trần Hủ hơi cao giọng, nghe có phần bén nhọn: “Mày nghĩ tao là người tốt à? Tao không tốt bụng thế đâu, cho mày ăn chỉ vì cơm nấu hơi nhiều, bỏ đi thì phí.”
Người câm cúi đầu.
Mẹ kiếp, giỏi giả vờ thật.
Trần Hủ bực bội, mắng: “Mày giả vờ đáng thương làm gì? Tao có nợ nần gì mày đâu, giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì, tao cũng không có trách nhiệm gì với mày. Tốt xấu gì tao cũng cứu mày một lần, mày có nợ mà trả xong rồi thì coi như hết.”
Anh muốn đánh nhau với người câm, nhưng cuối cùng chỉ cáu kỉnh buộc túi rác đen lại.
Năm chục tệ. Trong lòng anh chửi thề.
Anh chỉ vào người câm cảnh cáo rồi ra ngoài: “Tao đi đổ rác, lúc tao không ở thì mày tốt nhất nên chuồn nhanh. Nếu tao về mà còn thấy mày ở đây thì không đơn giản chỉ ăn một trận đâu.”
Xe rác cách nhà thuê hơn trăm mét, Trần Hủ thong thả đi đổ rồi lẹp xẹp dép lê về.
Không ngờ, người câm lại tranh thủ rửa sạch chén bát.
Nguyên tắc của Trần Hủ một lần nữa bị phá vỡ.
Anh đứng phẫn nộ và uất ức trong sân mười phút, lúc ấy trên tầng lại rơi xuống một chiếc giày.
Chân trái.
Trần Hủ nhặt lên, ném ngược lại.
“Khốn kiếp!” Anh đau nhói thái dương.
Thôi, giữa đêm chẳng có chỗ mà đi, chẳng lẽ ngủ ngoài đường. Nhìn hắn còn trẻ, thôi thì cho ngủ lại một đêm, mai gọi dậy sớm tống đi, tuyệt đối không cho phá quy tắc thêm lần nào nữa.
Trần Hủ vào nhà.
Phòng thuê chỉ có một cái quạt cũ, vỏ nhựa tím, hẹn giờ để ninh cái mâm tròn nhỏ. Cánh quạt quay kẽo kẹt.
Anh sợ nóng nên ngày nào cũng bật hết cỡ thổi cả đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy là hắt hơi, mũi nghẹt cứng ít nhất năm phút mới thông.
Anh lom khom lục tủ lấy bộ quần áo cũ đã giặt sạch, cảm thấy mình đúng là điên rồi.
“Nước ấm ở bên trái” Trần Hủ chỉ vào phòng tắm.
“Trên sàn có dầu gội…”
Người câm liếc anh một cái rồi cúi đầu, khiến Trần Hủ phản xạ rụt tay lại.
Hắn không cắn người, nhận quần áo từ tay anh, còn liếc thêm một cái nữa. Khóe mắt hình như thoáng có nụ cười.
Trần Hủ khoanh tay, hắn liền nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Chắc trí thông minh vẫn bình thường.
Trần Hủ nằm trên sofa, nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, miên man nghĩ ngợi rồi mí mắt trĩu xuống.
Người câm tắm khá lâu, Trần Hủ ngáp một cái rồi nhìn trần nhà.
Không ngờ anh ngủ quên mất.
Tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối om.
Đèn tắt, xung quanh im lặng.
Trần Hủ nhớ lại chuyện vừa rồi, ngồi dậy. Người chưa tắm nên mồ hôi dính lưng nhưng cũng không còn nóng lắm.
Anh bật điện thoại, thấy mình đang ngồi trên giường, đối diện là cái bóng tím mờ mờ. Quạt vẫn quay thổi thẳng vào anh.
“Này.” Trần Hủ gọi.
Không có tiếng đáp.
“Ê, người câm.”
Thực ra giọng anh vốn trong, giờ nghe hơi khàn, trong bóng tối yên ắng lại càng rõ rệt.
Một lúc lâu sau, anh mới nghe tiếng thở đều đều từ xa lại gần, một bóng đen mò mẫm bước tới.
Trần Hủ cầm điện thoại bật đèn pin, rọi thẳng vào người trước mặt.
Vết bẩn đen sì trên mặt người câm không biết từ đâu cọ vào giờ đã bị rửa sạch, lộ ra diện mạo thật sự. Tóc chắc cũng mới gội, rối tung nhưng vẫn khá dài, còn ướt sũng, bết cả vào trán và lông mày.
Chỉ liếc một cái thì anh đã nhìn ra, người này thật ra mặt mũi rất đoan chính.
Anh không đoán sai. Nhìn làn da và ánh mắt, nhiều lắm hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Đôi mắt sáng ấy đang nhìn anh, thân hình rám nắng mặc bộ quần áo của anh.
Trần Hủ lại thở dài. Không hiểu hôm nay mình lấy đâu ra nhiều hơi để thở dài thế.
“Ngủ như vậy không nóng à?” Nhận ra trước mặt là một thằng nhỏ tuổi hơn mình, lại còn là người câm, vừa nhìn đã biết cuộc sống chắc chẳng dễ dàng, anh chẳng kìm được mà buột miệng: “Quạt sao không bật chế độ lắc?”
Người câm lắc đầu.
“Không bật thì làm sao mát, mở quạt mà không lắc thì có ý nghĩa gì đâu.” Anh lầm bầm.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn điện thoại. Ba giờ sáng, 37 độ. Bên ngoài vang lên mấy tiếng chó sủa xa xa.
Anh cắm sạc điện thoại, dụi mắt: “Thôi, người tốt thì tốt cho trót. Lên giường ngủ đi, sáng mai dậy rồi đi.”
Người câm vẫn đứng yên.
“Không ngủ thì cút đi, nóng chết người ta.”
Giữa màn đêm yên tĩnh, hắn bò lên giường.
“Đi vào trong.” anh ngửi thấy mùi dầu gội còn nóng hổi, trợn mắt nhìn trần nhà. Rất nhanh, mắt anh trợn to, bụng co lại: “Á! Má! Mày đạp vào người tao à?!”
“Bốp!” Một cú tát vào chân nghe rõ mồn một, hắn nhanh chóng trèo qua người anh. Khung giường kẽo kẹt kẽo kẹt, còn ồn hơn cái quạt.
Khoảng nửa phút sau, bên cạnh lún xuống, hắn nằm yên.
“Xui xẻo thật.” Anh nghiến răng, chẳng rõ nói với ai.
“Sáng mai cút cho nhanh.”
Trong phòng chỉ còn tiếng cánh quạt quay.
Giường rộng 1m2 là do chủ nhà để lại. Khung sắt sơn xanh, trải nệm mỏng, trên cùng là cái chiếu trúc anh mua giảm giá, kẹp thêm lớp bông.
Ngày thường một mình nằm là vừa, nhưng giờ hai người đàn ông tay chân dài thì chật cứng. Anh trở người, nằm nghiêng nhìn ra cửa sổ.
Giường kê sát tường, ngay cạnh cửa sổ. Bình thường đứng lên chỉ thấy bức tường xám của sân nhỏ, thỉnh thoảng thấy quần áo phơi ở lầu hai nhà Hứa Lệ Lệ.
Nằm xuống thì ngoài bức tường chiếm nửa tầm mắt, còn có thể nhìn qua mái ngói, thấy chút bầu trời đêm đen thẫm.
“Chúng ta chắc là duyên sớm mai.” Anh tự thấy ý nghĩ này chẳng đâu vào đâu.
“Theo lý thì mày phải gọi tao là anh.”
Anh đâu học nhiều, ra đời sớm, cũng chẳng cố tỏ ra kiểu cách: “Mày bao nhiêu tuổi? Được hai mươi chưa?”
Không hiểu sao đêm nay anh lại muốn nói chuyện, dù là với một người câm.
Sống một mình quen rồi, tự dưng có người nằm cạnh nên thấy hơi gượng. Lúc ngủ ở sofa anh ngủ say lắm, đến khi bị chuyển chỗ cũng chẳng biết.
“Có gì thì vỗ vai tao.”
Vai anh bị vỗ thật.
Anh nhướng mày: “Ồ, hai mấy à? Lớn hơn tao một tuổi thì vỗ một cái, không thì đừng vỗ.”
Anh đợi vài giây, rồi quay lại: “Má… Mày thật sự hai mươi à?”
Người câm gật đầu.
Anh nằm im. Quạt thổi qua, nhiệt mang đi nên thấy cũng mát.
“Mày tên gì?” Anh hỏi, xong lại thấy chẳng quan trọng.
“Thôi, tên gì cũng được.”
Người câm không chỉ gội đầu mà còn dùng sữa tắm, mùi hương ẩm ướt theo gió quẩn quanh mũi anh.
Anh nói: “Không biết mày chọc bọn kia kiểu gì, nhưng dính vào chúng thì chẳng có gì tốt. Giống như rệp ấy, một lần sẽ có lần hai rồi lần ba, không bỏ được đâu.”
Nói đến đây anh im. Phòng lại yên tĩnh.
“Nhưng cũng không phải lỗi của mày.” Anh nói tiếp: “Sau này gặp bọn nó thì tránh xa. Đường nào bọn nó hay đi thì đừng đi, vòng một chút cũng được. Mày còn trẻ, không sợ tốn thời gian đâu.”
Tiếng vải sột soạt. Anh biết hắn đang gật đầu.
“Ngủ đi.” Anh nhắm mắt, lẩm bẩm không đầu không đuôi.
“Đừng trách tao. Tao nói cũng đúng thôi, mày chắc không có người nhà? Tao cũng thế, một mình.”
Nghĩ nghĩ, anh lại nói: “Cũng sống được. Kiểu gì cũng sống được thôi.”
Anh nằm co ro đến khi trời sắp sáng. Phải đợi trời trắng bệch thì anh mới ngủ.
Khi tỉnh lại, ánh nắng đã lọt vào phòng.
Nhiệt độ tăng nên oi bức. Anh nhìn điện thoại thì đã mười giờ hơn, dự báo nói ngày kia sẽ mưa.
Quạt vẫn chạy chậm rãi, dưới kê cái ghế con.
Anh nằm nhìn trần nhà, ngáp một cái, duỗi tay chân.
Bên cạnh trống trơn. Người câm đi rồi.
Anh chưa vội dậy, chơi điện thoại một lúc rồi tắt. Chán thật.
Thẻ ăn còn ba tháng là hết hạn, bên dịch vụ gọi mấy cuộc hỏi có đổi không nhưng anh chưa đi.
Xem lưu lượng, tháng tám đã nửa nên chẳng còn bao nhiêu.
Lúc TV mất tín hiệu thì anh hay chơi điện thoại, tháng này chơi nhiều hơn. Anh mua gói dung lượng lớn, vừa trả xong thì tài khoản ngân hàng còn hơn tám trăm.
Cố gắng cầm cự đến cuối tháng rồi tính. Anh buông điện thoại, tìm quần áo đi tắm.
Dây điện ở bàn trà vẫn rũ xuống. Anh rút ra, bên dưới đè đồ gì đó, nghe rách một tiếng.
Anh cuộn dây điện lại, ném vào thùng rác.
Trời nóng muốn chết.
Anh đứng trong phòng khách, bực bội, rồi quay đi tắm.
Một phút sau anh lại bước ra, cau mày cầm theo mấy cái móc áo.
Quần áo đã giặt sạch. Hai cái là của anh hôm qua bỏ vào máy, hai cái là của người câm.
Anh ném hai cái của hắn vào thùng rác đầy dây điện.
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa sắt.
Anh đứng trong sân, hạ tay đang giơ lên:
“Ai đấy?”
Không ai trả lời.
Anh quay lại nhìn, cầm theo gậy dài đi mở cửa.
Cửa vừa mở, bên ngoài là người câm với cái đầu húi cua.
“Không phải mày đi rồi à?” Anh sững lại.
Không có tóc che nên khuôn mặt hắn lộ rõ, tuấn tú, môi mỏng mắt lạnh. Da ngăm rám nắng, hằn dấu phơi ngoài trời.
Không giống chó điên, mà giống chó giữ nhà.
Anh thấy hắn lấy trong túi ra cuốn vở. Loại dày vừa vừa mà học sinh hay dùng để ghi bài.
Tay phải mang bao nilon, hắn cầm bút khó khăn viết vài chữ.
Rồi hắn giơ lên, mỉm cười với anh.
Chữ viết mạnh mẽ.
Trên vở viết:
“Chào anh, em tên Chu Kiến Sơn.”