“Tôi mới vừa xuống tàu, hai ngày không ngủ tử tế. Cậu phải biết là tôi năm nay bốn mươi lăm rồi, đâu còn hai mươi lăm nữa!”

Hứa Lệ Lệ từ đồn công an đón hai người ra, trên mặt vẫn còn hai quầng thâm to tướng. 

“Tôi không kết hôn không sinh con là để giữ thanh tịnh. Ngày mai tôi sẽ tìm nhà dọn ra ở riêng.”

Lần này hai người không trốn thoát được. Có người báo cảnh sát, đèn đỏ xanh chớp lóe, xe cảnh sát mang theo cả một đám người áp giải họ về đồn.

Đám gây chuyện tối nay chính là mấy gã vàng hoe lần trước. Tiểu thành bé tí, ra cửa làm gì cũng dễ đụng người quen.

Bên kia giải quyết xong, Chu Kiến Sơn và Trần Hủ ngoài vài vết trầy thì không sao. Ra khỏi đồn vẫn còn nghe mấy người bị giữ lại đó bị giáo huấn: “Mấy người chắc muốn bị tạm giam lắm hả?”

“Cảm ơn chị.” Trần Hủ cười khẽ, vác giúp Hứa Lệ Lệ cái túi hành lý to chưa kịp mang về, giọng thành khẩn. 

“Vất vả cho chị quá. Lần này đi đâu chơi vậy?”

“Cậu nợ tôi đấy nhé.” Hứa Lệ Lệ nói lớn: “Đại thảo nguyên! Cưỡi ngựa đi, vốn không định quay lại.”

“Thảo nguyên cũng hay.” Trần Hủ nói.

“Nhưng cũng phải về, trên lầu vẫn còn đồ ăn đang nảy mầm đó.”

Vừa nghe vậy Hứa Lệ Lệ mới giật mình kêu lên: “Trời ơi đồ ăn của tôi! Sắp khô chết rồi.”

“Vừa mới mưa xong, chắc không sao đâu.” Trần Hủ đặt túi xuống. 

“Chị ơi, chị đã lấy được ngựa về chưa?”

“Biến.”

Hai người đi trước dẫn đường. Hứa Lệ Lệ sống rất thoải mái, lúc trẻ yêu thì cứ yêu nhưng tuyệt đối không muốn kết hôn.

Hồi đó, không lấy chồng là chuyện lạ, sau lưng bao nhiêu lời ra tiếng vào.

Hứa Lệ Lệ chưa bao giờ hỏi han.

Miệng lưỡi bén như dao, từng xé toạc lời người ta, ở quê còn từng vác ghế dài đánh ba gã trong một trận mà nổi danh.

Chu Kiến Sơn đi sau nghe, khóe miệng còn sưng, trông có chút trầm mặc.

Hứa Lệ Lệ liếc sang hỏi Trần Hủ: “Bạn cậu à?”

Trần Hủ không trả lời ngay, cúi đầu nghĩ. Nói là người lạ thì cũng biết mặt, bảo là bạn thì chưa hẳn.

Chuyện này một lúc cũng khó mà giải thích rõ.

“Em trai em.” Trần Hủ kéo hắn lại từ phía sau, vỗ vỗ vai. Cái vai đó hơi cứng. 

“Kém em bốn tuổi, tạm ở nhà em.”

Hứa Lệ Lệ “À” một tiếng: “Em trai cậu cao hơn cậu nha.”

“Cũng không cao hơn bao nhiêu.” Anh nói vậy, Chu Kiến Sơn không động đậy. 

“Chỉ gầy hơn em một chút.”

“Không giống nhau đâu.” Hứa Lệ Lệ nói. 

“Cậu thì có tướng con nhà, còn em trai cậu thì trông như làm việc nặng cả ngày cũng không mệt.”

Đầu gối phải của Trần Hủ hơi nhức. Thật ra anh định nói cậu “em trai” này mới được làm chưa đầy bốn ngày.

Nhưng chuyện này như cuộn len, gỡ ra một đầu là kéo theo cả đống thứ cần giải thích.

Như vì sao vừa gặp đã tung cước.

Như sao đang yên lại vớ được một người về nhà.

Như thế nào mà đột nhiên lại ở chung.

Bản thân Trần Hủ cũng không rõ nữa.

Thôi kệ, loạn thì loạn, anh vốn vẫn sống mơ hồ như vậy.

“Vậy thì em cũng làm việc này hai ngày,” Trần Hủ mượn vai hắn làm gậy chống, áp sát người hắn, nói nhăng nói cuội: “Người quen hay bà con xa gì cũng được, miễn là đẹp trai.”

Hai bên đường mùi đồ ăn vặt xộc vào mũi, nào mì xào nóng hổi, nào xúc xích xào cùng gia vị đảo đều trên lửa lớn thơm phức.

Trần Hủ rủ đi ăn, Hứa Lệ Lệ bảo đã ăn cơm hộp trên tàu rồi nên không đi.

Tới cửa sân nhỏ, Chu Kiến Sơn cúi xuống đặt hành lý xuống.

“Chìa khóa khó vặn thật.” Hứa Lệ Lệ loay hoay nửa ngày mới mở được cửa. 

“Chỗ này tối quá, đèn đường phía sau cũng chẳng chiếu tới, phải lắp thêm cái đèn mới được. Ngày mai tôi sẽ liên hệ Tiểu Tưởng.”

Tiểu Tưởng là chủ nhà họ. Trước đây làm ăn phát tài nên giờ ở thành phố lớn, hiếm khi về quê.

Người hơi tính toán, không dễ nói chuyện.

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hồi trẻ Hứa Lệ Lệ thân với cha Tiểu Tưởng, nên người đó cũng nể vài phần.

Cửa mở xong, Chu Kiến Sơn cúi người khiêng hành lý vào sân, Trần Hủ đứng ở cửa chờ thì nghe tiếng Hứa Lệ Lệ từ xa lại gần, từ thấp lên cao.

“Tôi có mang nhiều đồ đâu mà sao nặng thế này ” đèn tầng hai bật sáng.

“Vẫn là người trẻ khỏe, khiêng chẳng thở tí nào…”

Trần Hủ bật cười.

Buổi tối trong ngõ có gió nhẹ, nóng vẫn là nóng nhưng dễ chịu hơn.

“Bình nước của tôi hỏng rồi.” Tiếng trên lầu vọng xuống.

“Ai để rò nước vậy?”

Trần Hủ nhún vai. Giây sau, tiếng gào bén nhọn từ cửa sổ lao xuống: “Trần Hủ!! Cậu dám ném giày!”

Chu Kiến Sơn lập tức xuống lầu.

Không thấy ai ở cửa, tầng một tối om, đi ra đầu ngõ mới thấy một bóng dáng gầy ngồi xổm hút thuốc.

Sau gáy bó lại một búi tóc nhỏ, lỏng lẻo.

Nghe tiếng bước chân, Trần Hủ quay đầu: 

“Ra rồi à?”

Chu Kiến Sơn cười nhẹ.

Anh đứng lên, vỗ vỗ chân tê, thấy hắn nhìn mình thì bèn nhéo điếu thuốc.

“Muốn thử không?”

Trần Hủ ngậm một hơi, quay mặt đi.

Khói theo môi phả ra, vài sợi tóc rơi xuống đuôi mắt. Chu Kiến Sơn chỉ đứng đó nhìn.

Trần Hủ mở nắp hộp thuốc, giơ lên: 

“Không.” Anh cười khẽ, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Đừng học theo, không tốt đâu, bỏ cũng khó.”

Chu Kiến Sơn vốn không định học, chỉ nhìn gương mặt nghiêng gọn gàng dưới ánh đèn đường.

Làn khói vương vấn từ khe môi phả ra, khóe môi nhếch lên cùng làn trắng mờ, trông tâm trạng không tệ. 

“Đi không? Anh dẫn đi gì đó.”

Đây là lần đầu Trần Hủ cười với hắn.

Vì thế khi còn chưa kịp phản ứng, chân hắn đã tự đi theo bóng dáng kia, bước nhỏ bước lớn.

Phố xá rất đông, hai người đi song song. Chu Kiến Sơn liếc thấy tay Trần Hủ đút túi quần.

“Miệng có đau không?” Trần Hủ hỏi. Xung quanh ồn ào, mấy đứa trẻ chạy giỡn suýt đụng vào hai người.

Chu Kiến Sơn lắc đầu. Hắn đi bên ngoài, đưa tay chắn.

Lòng bàn tay hướng vào trong, Trần Hủ im lặng. Phía trước có hiệu thuốc nên anh dừng lại: “Đợi chút.”

Mùi thuốc nồng xộc lên mũi, Chu Kiến Sơn không thích lắm. Trần Hủ cầm chai povidone hỏi nhân viên tăm bông ở đâu.

“Bên này, phía dưới.” Anh đi theo chỉ dẫn.

Hắn đứng đó xem thì có một người đàn ông bước tới, chắc tưởng hắn là nhân viên nên hỏi: “Trà sơn bối mẫu Tứ Xuyên ở đâu?”

Chu Kiến Sơn không trả lời.

Người kia vừa nói vừa than: “Tối nóng thật, chắc sắp mưa. Thời tiết thất thường nên trẻ con dễ ho.”

Vẫn im lặng.

Người kia liếc hắn một cái rồi bỏ đi.

Trần Hủ nhanh chóng ra quầy tính tiền, tiện lấy thêm hộp băng dán.

Chu Kiến Sơn nhìn mấy ngón tay thon dài chạm màn hình vài cái. “Đi.” Trần Hủ cất điện thoại.

“Đi với anh.”

Ra khỏi cửa, ven đường là dải cây xanh, bên ngoài là đường lớn cho xe chạy, một chiếc xe điện vụt qua.

Vừa đi Trần Hủ vừa lôi từ túi nilon ra: 

“Cầm.”

Một lọ povidone. Chu Kiến Sơn nhận, lát sau anh lại đưa túi tăm bông: “Tự xử đi.”

Hắn cúi đầu mở nắp, chấm povidone lên tăm bông rồi đưa lên khóe miệng mình.

Lực hơi mạnh, chạm vào vết thương khiến hắn nhíu mày, hơi thở nặng lại.

“Bị chọc chết bây giờ.” Tăm bông bị lấy mất, Trần Hủ giơ tay lên.

“Mặt, lại đây. Sao bôi thuốc mà cũng không xong vậy?”

Anh thoáng nghiêng đầu. Đối phương lại nhìn chằm chằm vào môi mình, Chu Kiến Sơn dừng ánh mắt nơi hàng mi dài của anh.

“Mắt mày sao thế?” Trần Hủ vo tròn que bông và băng cá nhân thành một cục, nghi hoặc.

“Dính cát à? Chớp nhanh thế.”

Chu Kiến Sơn lắc đầu, ánh mắt tránh đi.

Qua một con đường lớn rồi đi thêm nửa con phố, Trần Hủ dừng lại trước một tiệm đồ nướng.

Hai gian liền mặt, trước cửa bày bàn ghế nhựa trắng, cách đó không xa là mấy lò nướng, mấy ông đầu bếp đang hừng hực nhiệt tình nướng đồ.

“Lưu Nhất Chu!” Trần Hủ gọi: “Ba mày tới đây chơi, mau ra tiếp đón.”

Rất nhanh trong tiệm có tiếng đáp: “Cháu trai!”

Ông chủ Lưu Nhất Chu là bạn học cấp hai của Trần Hủ. Thi đại học không đỗ, rồi lại sinh bệnh, thế là nghỉ học luôn.

Ở nhà tĩnh dưỡng hai năm khỏi hẳn, trong nhà có sẵn mặt bằng, nghĩ tới nghĩ lui liền mở tiệm đồ nướng.

Bán đồ ăn, chỉ cần ngon thì ở đâu cũng sống được.

Trần Hủ kéo tay Chu Kiến Sơn.

“Đi thôi, chọn món nào.”

Dọc bức tường là mấy tủ đông lớn. Anh đưa cho Chu Kiến Sơn cái khay inox.

“Thích gì lấy đó, tối nay anh Hủ mày bao.”

Lưu Nhất Chu từ trong phòng bước ra. Đeo kính, dáng vẻ thư sinh, giọng nói ôn hòa trông như người tính khí tốt.

“Em trai à.” Trần Hủ cúi đầu nhìn khay của Chu Kiến Sơn.

“Ăn có mỗi nhiêu đây? Lấy thêm hai cánh gà nữa.”

Chu Kiến Sơn đứng trước tủ đông chọn đồ.

“Ơ, tiểu soái ca.” Lưu Nhất Chu liếc qua hắn rồi nhìn Trần Hủ.

“Ôi khách quý, dạo này bận gì mà không thấy mày đâu cả?”

“Bận gì đâu.” Trần Hủ cầm thêm mấy xiên mì căn.

“Còn sống là tốt rồi.”

“Vậy mà mày còn chẳng thèm trả lời WeChat, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với tao à? Tao không đồng ý đâu.”

“Cút đi.” Trần Hủ cười.

“Không hẹn mà chẳng phải tao cũng đến đây sao.”

“Mày thức thời đấy, chứ mất tích thêm lần nữa là tao lái máy xúc đến nhà mày xúc người.” Lưu Nhất Chu nâng ly trà uống.

“Ngõ nhà tao hẹp, mày lái không lọt đâu.”

“Mày đừng xem thường, tao lái lọt được.”

Một lúc sau, Lưu Nhất Chu giả vờ lơ đãng: “Tháng trước tao gặp Vương Cảnh Huy.”

Trần Hủ không đáp, cũng không rõ có nghe hay không. Anh khom lưng xem tủ đông, mở ngăn dưới lấy hai xiên thịt.

“Nó uống say rồi ngang qua hỏi tao mày ở đâu, chân mày thế nào. Tao không nói. Loại người đó chẳng có nghĩa khí, năm đó nếu không phải——”

“Ăn thịt dê không?” Anh quay sang hỏi Chu Kiến Sơn. Hắn gật đầu, anh bỏ xiên vào khay inox.

“Sáng nay mới kéo thịt bò tới, cũng ngon lắm, ngay bên cạnh đấy.” Lưu Nhất Chu kéo ghế ngồi, gọi lớn: “Dì Triệu, lấy một két bia nhớ ướp lạnh đấy nhé.”

Trong phòng có người đáp lại. Trần Hủ nhận khay từ tay Chu Kiến Sơn, ra hiệu ra bàn ngồi.

Anh đưa khay cho bếp rồi lấy điện thoại quét mã thanh toán.

“Đừng có giả bộ.” Lưu Nhất Chu ló đầu ra từ phòng.

“Mày khách sáo với cha à?”

“Không khách sáo,” Trần Hủ cất điện thoại: “Con trai hiếu thuận thôi.”

“Sao lại nói chuyện với cha kiểu đấy.” Lưu Nhất Chu ném cho anh chai nước dừa, lại đưa cho Chu Kiến Sơn một chai.

“Em trai uống nước dừa này.”

Chu Kiến Sơn không ngồi sát Lưu Nhất Chu, ở giữa chừa chỗ cho Trần Hủ.

Anh ngồi xuống, mở nắp uống nửa chai một hơi: “Đã quá.”

Lưu Nhất Chu nghiêng đầu nhìn anh.

“Mặt mày sao thế?”

“Bị quất.”

“Ờ.” Lưu Nhất Chu lại liếc: “Còn môi em mày thì sao?”

Trần Hủ liếc sang Chu Kiến Sơn, đáp bừa: 

“Bị đâm.”

Lưu Nhất Chu đưa hai ngón trỏ ra, chậm rãi chạm nhau.

“Có khi nào… môi em mày đụng vào mặt mày, rồi mày bị quất một cái không?” Cậu ta suy đoán.

“Mày bị bệnh à?”

Lưu Nhất Chu cười khúc khích. Nhân viên mang đồ nướng ra, mùi thơm ngào ngạt.

Hai người ngồi tán dóc từ chuyện thầy cũ tới bạn cũ, chỉ không nhắc tới cái tên Vương Cảnh Huy nữa.

Chu Kiến Sơn hơi thất vọng.

“Không tồi, giờ đi BMW rồi à?” Trần Hủ cúi đầu gắp đồ.

“Bao giờ cưới?”

“Quốc khánh. Khách sạn đặt xong hết rồi.” Mặt Lưu Nhất Chu đỏ lựng.

“Mỗi lần họp lớp mày đều bận nhưng lần này nhất định phải tới nhé, làm phù rể cho tao.”

Anh nhìn vẻ mặt đối diện kia, không đỏ mặt, chỉ có tai và cổ đỏ.

“Được, nhất định tới. Nhưng làm phù rể thì thôi, tao không hợp.”

Chu Kiến Sơn liếc tai đỏ kia, cúi đầu thấy trên bàn nhiều thêm hai xiên mì căn, Trần Hủ thu tay lại: “Nếm thử đi, ngon hơn quán vỉa hè đấy.”

“Không hợp là sao? Sợ phù dâu thích mày à?”

Lưu Nhất Chu trêu: “Hồi đó lớp trưởng đẹp trai nhất là mày… à không, kém tao chút.”

“Nhường cho mày.” Trần Hủ ăn một hạt đậu phộng luộc vỏ hồng.

“Ngọt ghê, nấu kiểu gì đấy?”

“Có gì đâu, chỉ bỏ muối thôi.” Lưu Nhất Chu đáp: “Mày không ăn cay, trước khi về mang chút về nhà thì dì Triệu cố tình nấu đấy.”

Trần Hủ xua tay: “Mày giữ mà ăn, nhà tao không có tủ lạnh nên mang về hỏng thì phí lắm.”

Chu Kiến Sơn lặng lẽ ăn, bóc vài hạt đậu phộng, không rõ có đang nghe hay không.

“Anh em à.” Lưu Nhất Chu say lắm rồi, giọng lè nhè.

“Tao buồn muốn chết, mỗi lần không liên lạc được với mày là tao lại sợ.”

Trần Hủ mặt không biểu cảm, bên cạnh là đống vỏ đậu vàng.

Chu Kiến Sơn nhìn mấy ngón tay anh cầm chai bia, đầu ngón tay ửng đỏ vì cồn. Trần Hủ uống không ít.

“Đừng làm bộ phim tình cảm với tao.” Trần Hủ nói.

“Mày đang đóng phim hả?”

“Lúc đó tao không biết, nếu biết tao đâu có mỗi ngày nhớ mày… tao——”

Chu Kiến Sơn ngẩng đầu.

Vành mắt Lưu Nhất Chu đỏ, cậu ta quay sang gọi: “Dì Triệu, thêm một két, tôi——”

“Cậu ấy say rồi.” Trần Hủ che miệng hắn, cười với dì vừa bước ra.

“Không uống nữa, uống nữa không về nổi. Dì cứ làm việc đi.”

Chu Kiến Sơn thấy Trần Hủ lấy điện thoại, màn hình mở khóa ba lần không thành công, đầu ngón tay chạm hơi lệch vị trí.

Mở được. Anh gọi điện, giọng không lớn:

“Alo? Chị dâu à.”

Lưu Nhất Chu gục xuống bàn ngủ. Trần Hủ đứng lên, liếc Chu Kiến Sơn ra hiệu đi ra ngoài. 

“Tôi là Trần Hủ, tối nay tụ với anh em nên nó uống nhiều quá, may là chỉ ngủ thôi chứ không có gây chuyện.”

Chu Kiến Sơn theo anh ra cửa.

“Lần sau tụ tiếp nhé, nhất định tới. Đồ nướng ngon lắm, giúp tôi nhắn lại với cậu ấy. Chị dâu, chúc mừng tân hôn.”

Ra tới cửa, Trần Hủ gọi với vào.

“Tôi đi trước nhé dì Triệu, cửa tôi đóng cho còn nó ngủ rồi sẽ về.”

Chu Kiến Sơn ngoái lại nhìn, bàn đã sạch đậu phộng, phía dưới lót cái gì đó.

Dì Triệu là người hiền lành và chăm chỉ.

Mấy năm trước Trần Hủ thường xuyên tới ăn, nhân viên ai cũng biết anh. Sau này ít tới, giờ nhìn thấy toàn gương mặt mới, chỉ còn dì Triệu là quen.

“Về rồi à?” Dì Triệu vén rèm.

“Mang chút đậu phộng về ăn.”

“Ăn cả tối rồi, no quá nên thôi không mang đâu.” Trần Hủ xoa bụng, cười khoác vai Chu Kiến Sơn.

“Đi nào đi nào.”

Chu Kiến Sơn nghiêng đầu nhìn vệt đỏ kéo dài từ cổ anh, lan đến sau tai.

Hắn không chắc Trần Hủ có say không.

Khác lúc đi là trên đường về Trần Hủ yên tĩnh hẳn, ít nói hẳn.

Giờ cũng đã mười giờ, đường thưa người.

Đi được một đoạn quay lại nhìn, tiệm đồ nướng đã xa tít.

Chu Kiến Sơn liếc sang rồi lại quay đi. Lại liếc rồi lại quay đi.

Rất nhanh Trần Hủ phát hiện. Anh cau mày, chắc do chưa hút thuốc nên tâm trạng hơi bực bội.

Anh khàn giọng hỏi: “Mặt anh có dính vàng à?”

Chu Kiến Sơn lắc đầu.

Anh đứng lại.

“Mày còn nợ anh 400 tệ.” Anh nói.

“Trong nửa tháng trả, trả bằng cách nào cũng được.”

Chu Kiến Sơn không nhúc nhích. Hắn nhận ra ánh mắt Trần Hủ nhìn mình có gì đó khác, hơi đăm chiêu, động tác chậm lại.

“Nghe không?”

Trần Hủ hỏi: “Anh đang hỏi mày đấy.”

Chu Kiến Sơn vừa định gật đầu thì liền thấy trên mặt Trần Hủ có một dòng nước, nhẹ nhàng chảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play