Không tiếng nói, lặng im không tiếng động, bước đi cũng nhẹ.
Trần Hủ từ người Chu Kiến Sơn không nghe được bao nhiêu âm thanh, đôi khi còn quên trong phòng vẫn có hắn.
Anh phơi quần áo thì thô lỗ, cổ áo thường chẳng có kết cục tốt đẹp. Ở nhà thì ngồi không ngay ngắn.
Cuộn mình trên sofa, một khoảng trắng bóng trước ngực lộ ra từ cổ áo rộng.
Người gầy, vai lưng xăm một con chim đen dang cánh.
Bản vẽ là thiết kế nguyên gốc của một nhà thiết kế, lúc đó Trần Hủ liếc một cái là thích ngay. Thợ xăm cầm lên xem, nói “được”, anh đáp “làm”.
Ông chủ nắm cây kim điện, “tư tư tư” mấy tiếng. Chưa được bao lâu thì nghiêng đầu nói một câu mà anh nghe thành “vựng”.
Mồ hôi trên trán Trần Hủ ào ạt chảy xuống, hơn nửa ngày sau mới phản ứng, hóa ra ông ta nói “ưng”. Dù sao thì anh cũng đau tới mức muốn ngất.
Anh không phân biệt rõ, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc đó là con gì. Xăm xong cả người như bị ngâm nước một lượt, trần như nhộng, bò ra ngoài châm điếu thuốc mới đỡ lại được.
“Không làm tiếp?” Ông chủ thu kim, lột bao tay sát tay.
Trần Hủ ừ một tiếng, hờ hững nhìn mình trong gương. Đuôi cánh chim dừng ở bắp tay, chỗ đó đỏ ửng và sưng lên. Anh dang tay ra, cảm giác như mình sắp bay được.
Hình xăm kiêu ngạo, nắng hè gay gắt, vậy mà Trần Hủ lại không đen. Mặt nhỏ, lên công trường đội mũ bảo hộ, vài lọn tóc sau gáy ló ra dưới vành mũ.
Anh quen biết khắp nơi, ai cũng nói được mấy câu, quản lý là một bà chị xuất thân nông thôn, hơn bốn mươi tuổi.
Bà thấy anh đi đi về về một mình cũng không dễ, thường cho anh ít chuối với lê, nói là mua nhiều quá.
Lâu ngày cũng bắt đầu chọc ghẹo: “Tiểu bạch kiểm, trông như con gái ấy.”
Trần Hủ quay lại, giơ ngón cái: “Cảm ơn, biết khen ghê.”
“Đừng khuân gạch nữa.” Bà cười nhạo.
“Anh em, tôi cũng chẳng muốn cố gắng, dạy tôi với.”
Anh gật gù: “Không khuân.”
Giây sau, viên gạch trong tay đã ném qua.
Anh không làm nữa.
Tiếng ve kêu ồn ào đến bực bội.
Trần Hủ co chân lên sofa, quần đùi rộng, anh lại gầy, hai bên đùi lộ ra một mảng lớn.
Nếu ngồi thêm phần lười nhác, bụng nhỏ kèm eo cũng lộ ra.
Nhưng phòng trọ lại rất nhỏ, Chu Kiến Sơn luôn xuất hiện ngay khi anh ở trong tình cảnh chẳng ra thể thống gì, khiến anh khó mà quen với kiểu sống chung này.
Anh hơi bực, duỗi thẳng chân, túm túm cái áo nhàu, rồi nhìn chằm chằm Chu Kiến Sơn.
Giữa trưa oi bức, quạt điện chẳng mát mẻ bao nhiêu, thổi ra toàn gió nóng.
Nhưng phòng trọ không có điều hòa. Trần Hủ muốn tắm: “Nóng quá, mày đừng lung lay nữa được không?”
Chu Kiến Sơn ngồi trên giường, nghe vậy cúi đầu, lát sau mới giở vở:
“Anh ơi, khát quá”
Chữ nghĩa của hắn cũng giống con người hắn, trầm mặc, từng chữ như châm kim. Chỉ mỗi chữ “anh” là kiên trì viết ra.
Nét ngang thẳng, đầu bút mạnh mẽ, nét cong nhấc lên một chút.
Có thứ mùi vị khó nói.
“Quầy có cái ly.” Trần Hủ không ngẩng đầu: “Tự rửa lấy.”
Tiếng cửa tủ chén mở ra, Chu Kiến Sơn tới bồn nước, “kẹo kẹt” rửa ly, tráng nước ấm.
Trần Hủ dựa vào đó chơi điện thoại. Khác với mấy trò chạy thoát phòng kín bình thường, trò này chạy ra là một khu trang viên bỏ hoang.
Qua màn thì được thưởng đồ nội thất, hạt giống các loại, vừa có thể trồng ruộng vừa xây phòng riêng.
Cửa ải được làm mới định kỳ. Anh chẳng hứng thú với trang viên, toàn dùng điểm đổi một đống đồ nội thất nhét vào kho.
Anh đang bấm bấm, thì trên bàn trà đặt một cái ly thủy tinh.
Hai ngón tay đẩy tới. Trần Hủ ngẩng lên.
Đối phương cười một cái. Người câm rửa sạch hai cái ly.
Trần Hủ nhận ra nụ cười của Chu Kiến Sơn hơi lạ. Đầu tiên là mắt nheo lại, rồi khóe miệng nhấc lên.
Trông hơi vụng về.
Nhưng mắt hắn rất sáng, Trần Hủ thấy bóng mình trong đôi đồng tử đen nhánh ấy.
Vì thế, bị nhốt trong nhà hai ngày, anh xem điện thoại ít hơn và bắt đầu nhìn kỹ Chu Kiến Sơn nhiều hơn.
Hắn sống ở đây rất tự nhiên, hôm sau còn từ sau cửa lôi ra một chiếc ô.
Mở ra, màu hồng nhạt, hoa nhỏ li ti, vài nan ô gãy.
Hắn cầm ô ra ngoài, lát sau che về một túi bánh bao nóng hổi.
Nước đọng trắng mờ bám ngoài túi nilon, ô với hắn hơi nhỏ nên nửa người hắn bị ướt.
Trần Hủ ngửi thấy mùi bánh bao, liền cau mày liếc hắn:
“Thay quần áo.” Anh chỉ vào nhà tắm: “Ướt hết nhà rồi!”
Chu Kiến Sơn giơ tay cởi áo thun.
Nửa người trên lộ ra, hắn nắm bộ quần áo Trần Hủ đưa, khom người định cởi nốt quần ướt.
“Dừng.” Trần Hủ liếc qua vai lưng rắn chắc.
“Tao không hứng thú với quần lót của mày, vào trong kia.”
Chu Kiến Sơn nhìn anh một cái, không cởi nữa, xoay vào phòng tắm.
Trần Hủ ngồi đó, mím môi. Tự dưng lại thấy hơi thất vọng.
Anh cảm thấy người câm này thật ra không hiền lành gì, chắc cũng có chút tâm cơ và thủ đoạn.
Một kẻ từng trải như anh, đã va chạm đủ hiểm ác, vậy mà vẫn vô thức bị hắn cuốn lấy. Thế thôi là đủ chứng minh nhiều điều.
Giờ thì anh lại nhượng bộ, ăn sáng hắn mua về. Trần Hủ ghét cái sự thay đổi này.
Anh chợt nghĩ tất cả chuyện này đều là rắc rối, ngay từ đầu đã không nên xảy ra.
Không nên xen vào chuyện không đâu, càng không nên giữ nguyên mấy nguyên tắc cứng nhắc của bản thân, và tuyệt đối không nên vì một miếng băng dán mà đầu nóng lên, mời hắn vào ở chung.
Bánh bao đưa vào miệng.
Nước thịt ấm áp chảy qua kẽ răng. Nhân bánh ngọt nhẹ, tươi, chắc.
Vỏ mỏng, cắn một phát là bung ra. Dạ dày lên men, cảm giác ấm áp.
Chu Kiến Sơn nhìn thuận mắt hơn một chút.
Trời u ám, quần áo khô chậm nên hai người chỉ có mấy bộ, mặc đi mặc lại.
Mưa kéo dài hai ngày, đến sáng ngày thứ ba thì mây đen trên thị trấn mới tan dần.
Tối đó, Trần Hủ dẫn Chu Kiến Sơn vào thị trấn mua quần áo, tiện lấy cho mình hai bộ đồ tắm.
“Rẻ.” Giữa dòng người qua lại, Trần Hủ tiện tay lấy hai món tính tiền, chỉ vào kệ gần đó: “Mày chọn đi.”
Anh ngồi xổm bên đường, rồi lại thấy chán. Khu này vắng người nên anh châm thuốc, kẹp giữa hai ngón, rít một hơi, tiện tay đưa điếu thuốc bên cạnh cho một người mẹ.
Thằng bé nhìn hình xăm trên người anh lâu hơn một chút, rất nhanh đã bị mẹ kéo đi.
Trần Hủ chẳng buồn ngẩng đầu.
Chỗ này toàn là mấy sạp bán đồ ngoài trời. Buổi chiều, ông chủ chở hàng đến, từ sau xe tải khuân từng giá đồ xuống, treo từng món lên, đến tối thì người từ bốn phương tám hướng ùa tới.
“Bớt chút đi mà!”
“Không bớt được đâu chị ơi, hàng tồn kho thanh lý lỗ vốn đấy, chị vào cửa hàng mua làm gì có giá rẻ thế này?”
Ông chủ răng vàng vác túi xách, kéo món đồ trong tay ra: “Chị xem, chị xem, chất lượng thế này, vải dùng toàn là vải dư của hãng lớn nước ngoài nhé——”
“Lấy hai cái, bớt chút nữa!”
“Lấy ba cái cũng không bớt được đâu, nói thật chị mặc vào đẹp lắm, màu này tôn dáng——”
Xung quanh ồn ào náo nhiệt. Chu Kiến Sơn chọn đồ chậm rì, cũng chẳng biết đang tìm cái gì.
Không khí tràn ngập mùi thì là, bên cạnh có mấy xe bán đồ ăn vặt. Tối bán gì cũng có, đông nhất là chỗ bán mì căn nướng.
Trần Hủ thấy đói bụng.
Vừa mưa xong nên muỗi lại nhiều, anh cúi xuống gãi mắt cá chân thành dấu chữ thập.
Chu Kiến Sơn vẫn chưa chọn xong.
Có người lại gần xin WeChat nhưng Trần Hủ xua tay, dịu giọng từ chối. Anh không phải trai thẳng, với con gái không có ý tưởng gì về mặt sinh lý.
Nhưng với đàn ông thì cũng chẳng rung động nổi ai.
Không sức lực, không cảm xúc. Mưa vừa tạnh, nhưng không khí vẫn oi nồng, cả thành phố như bị bọc trong túi nilon kín, bịt miệng lại bằng dây rút chặt.
Hồi nhỏ, Trần Hủ từng trồng một chậu lan điếu, tưới thế nào nó cũng héo, lá vàng khô quắt, rũ xuống khỏi mép chậu, trông toàn khí chết.
Anh cảm thấy mình chẳng khác gì chậu lan ấy, chỉ biết nói vài câu vô bổ không dinh dưỡng, sống cho qua ngày, tâm hồn khô như sa mạc.
Bên giá treo có một cây cột, quấn mấy bóng đèn trắng to tướng, sáng chói mắt.
Chu Kiến Sơn cuối cùng cũng nghiêng đầu, để lộ nửa mặt, ánh sáng rọi xuống tạo thành một khoảng bóng mờ dịu nhẹ.
Trần Hủ lúc này mới để ý, mũi hắn thật cao, dáng đầu cũng đẹp, khó trách mấy cô gái cạnh đó lén nhìn hắn suốt.
Anh rũ mi, dập tàn thuốc bỏ vào thùng rác. Không muốn đợi nữa, anh quyết định tự đi mua đồ ăn.
Mười tệ được năm xiên, mỗi xiên không to lắm. Anh mua hai mươi tệ, không cay, đứng hứng gió ăn một nửa.
Ăn xong, anh lắc lắc túi còn thừa, thấy cũng no rồi.
Có hơi khát nước nên anh quay lại tìm cửa hàng tiện lợi, định mua hai chai nước khoáng.
Cửa hàng chưa tìm thấy thì phía trước đã nghe tiếng ồn ào như cãi nhau.
Mặc cả hăng quá chăng?
Bây giờ anh không còn hứng thú xem mấy cảnh cãi vã, vì cái giá phải trả khá đắt.
Nhưng đi thêm vài bước, anh nhận ra tiếng động phát ra từ chỗ bán quần áo ban nãy.
Hình như là đánh nhau.
Khói lò nướng bị gió thổi tạt vào người, Trần Hủ ho khẽ, bước nhanh hơn.
Không ổn rồi.
Chỗ đó sao trông quen thế?
Giá treo đổ nghiêng, quần áo vương vãi khắp nơi. Giữa đám hỗn loạn là mấy bóng người quấn vào nhau.
“Sao lại đánh nhau? Đừng đánh!”
“Lần trước cũng là mày đúng không?”
“Nói mày là thằng câm thì sao? Mày không phải câm à?”
“Đệt! Đồ chó!”
Trần Hủ lập tức chen vào đám đông.
“Làm gì đấy! Làm gì đấy!” Anh gạt người ra.
“Tránh một chút——”
Anh thấy rõ, ở giữa không phải Chu Kiến Sơn thì còn ai?
Hắn mặt mày tối sầm, khóe miệng rách, sưng đỏ. Tay trái túm áo đối phương, tay kia giơ nắm đấm định giáng vào mặt người ta.
Rõ ràng bên kia có mấy kẻ cùng xông vào, nhưng hình như vẫn không thắng được Chu Kiến Sơn. Chỉ có cái miệng là hoạt động tốt, tuôn ra toàn lời bẩn thỉu.
Tên bị đè dưới đất gần như không nhúc nhích, chỉ xin tha.
“Chu Kiến Sơn!” Trần Hủ gọi.
Có người kéo ra, nhưng hắn hất tay, giáng một cú đấm, khiến máu mũi đối phương chảy ròng.
Có người trong đám định gọi báo cảnh sát, Trần Hủ quát lạnh:
“Thử đánh thêm cái nữa xem.”
Rồi nói tiếp: “Buông tay ra.”
Anh hướng cả đám mà nói: “Mấy người đánh một người thì hay ho gì?”
“Mày là thằng nào?!”
“Chu Kiến Sơn.”
Lúc này hắn lại giống hệt cái dáng người câm dữ dằn mà anh gặp ở ngõ nhỏ hôm nọ: răng cắn chặt như muốn ăn thịt, nắm tay sắp giáng xuống, y hệt thú dữ.
Tiếp tục thế này sẽ có chuyện.
“Chu Kiến Sơn!” Trần Hủ quát to.
Hắn ngẩng lên liếc anh, thở hồng hộc, rồi buông tay.
Tên dưới đất lồm cồm bò dậy, đẩy mấy người phía sau nhưng vẫn không quên chửi:
“Xui xẻo thật.”
Một thằng bạn ghé tai thì thầm:
“Tao nói rồi, loại tàn tật này trong lòng thường có vấn đề, khác người bình thường, bảo đừng chọc vào mà mày chẳng nghe——”
Trần Hủ đứng yên.
Tối nay vốn chỉ định đi mua vài món đồ, ăn chút gì đó rồi về tắm rửa ngủ.
Anh đã ở nhà một tháng, tiền sắp hết, cứ thế này chắc đói chết trong phòng trọ.
Chết cũng được, con người tồn tại cũng chỉ thế thôi, chẳng có gì ý nghĩa.
Anh chính là chậu lan điếu khô héo kia.
Trần Hủ cúi đầu, ngón tay siết chặt. Anh cầm mấy xiên mì căn còn lại, túm chặt túi nilon, tiếng lạo xạo vang lên.
“Miệng mày tiện thật.” Anh nói khẽ: “Chọc vào rồi đánh không lại.”
Anh nhấc xiên mì căn lên, mặt lạnh tanh, giáng mạnh vào mặt đối phương:
“Phế vật, tối nay là giúp thằng anh nào của mày trả thù?”
“Mày bị điên à?” Đối phương chửi tục, nhưng bị đánh đến lùi mấy bước, sững sờ: “Mày muốn chết hả?”
Trần Hủ tiếc là không bảo ông chủ rắc ớt cay.
Bên kia lập tức nhốn nháo, định xông lên. Nhưng thấy hình xăm trên tay anh và gương mặt âm trầm của Chu Kiến Sơn, chúng khựng lại.
“Mày là thằng nào? Ở đây thì ngoan một chút, hỏi xem tao là ai chưa?”
“Bố mày.” Trần Hủ đỡ cú đấm của hắn, thuận tay bẻ mạnh sang bên.
Tiếng rắc giòn vang lên.
Tên đó hít một hơi, Trần Hủ cúi xuống tránh đòn.
“Bên kia là bố thứ hai của mày.” Anh nói.
Chu Kiến Sơn vẫn nhìn chằm chằm anh, ánh mắt bám riết không rời.
Trên đời này có nhiều thứ vô lý và bất công, giống như hắn cũng đâu muốn làm một kẻ câm.
Con người với số phận, đâu có nhiều lựa chọn.
Tiếng hô vang lên; “Thích hỏi thế, sao không hỏi tao?”
Đầu gối anh đau âm ỉ, anh xoa nhẹ, rồi dứt khoát giơ chân lên, lấy tư thế sút tiêu chuẩn:
“Ba năm trước, đại ca mày xách giày cho tao còn không xứng.”
Đối phương khựng lại.
“Phế vật.”
Anh tung cú đá mạnh vào hạ bộ hắn ta, khiến tên đó gào thảm thiết.
Phía sau bỗng có luồng gió lạnh.
Một chiếc ghế sắt rơi ngay sau lưng anh.
Chu Kiến Sơn đã nhào tới người vừa định đánh lén.