(Lấy cảm hứng từ bài hát “Chị Tôi” của nhạc sĩ Trần Tiến)
Ngày chị mất, trời mưa.
Một đám tang lặng lẽ, không kèn trống, không áo cưới, chỉ có vài người thân và một người đàn ông đứng xa, mắt đỏ hoe dưới cây cầu năm xưa.
Người đàn ông ấy – từng cầu hôn chị dưới ánh trăng.
Chị không nhận lời.
Vì chị còn phải nuôi em.
Rồi chị chết, mang theo những điều chưa nói, mang theo trái tim chưa một lần được gọi là vợ.
Nhưng linh hồn chị chưa thể rời đi.
Chị thấy đàn em thơ ngày một xa cách vì gia tài.
Thấy người năm xưa cưới vội một cuộc hôn nhân không tình yêu, rồi sống u uất trong những bữa cơm lạnh.
Và chị đau – không phải vì chết, mà vì sống chưa trọn.
Chị xin ông trời cho sống lại.
Không để hy sinh nữa, mà để sửa sai.
Chị sống lại… để yêu.