Buổi sáng hôm ấy, tôi dậy sớm.
Không phải để nấu ăn.
Cũng chẳng vì muốn lau dọn nhà cửa như trước đây vẫn làm.
Tôi dậy để… đi tìm lại chính mình.
Ánh nắng đầu ngày len qua những kẽ lá cau, rọi xuống sân nhà đã bắt đầu phủ một lớp rêu mỏng. Tôi đứng trước gương, cột tóc gọn, mặc chiếc áo hoa cũ nhưng sạch, và… mỉm cười.
Nụ cười ấy lạ lắm. Không còn cam chịu, không còn mờ nhạt.
Mà là nụ cười của một người đã quyết định buông gánh nặng của người khác khỏi vai mình.
⸻
Cả nhà vẫn đang ăn sáng thì tôi bước vào.
Căn bếp không có tiếng cười. Chỉ có tiếng thìa va chạm, tiếng mùi hương loãng của bát cháo ăn liền.
Tôi đứng thẳng, giọng dứt khoát:
“Chiều nay chị sẽ lên huyện, làm lại giấy tờ. Căn nhà này vẫn mang tên chị. Tạm thời chưa ai được quyền bán hay sang nhượng gì hết.”
Không ai lên tiếng.
Cô em gái, người từng là học sinh giỏi tỉnh nhờ tôi chạy vạy học phí, ngẩng lên trước:
“Chị nói gì vậy? Chị tỉnh dậy là bắt đầu làm khó tụi em?”
Tôi nhìn vào mắt nó.
Đôi mắt từng ướt sũng khi tôi gỡ đòn roi của cha thay cho nó. Giờ ráo hoảnh như sương khô.
“Không phải chị làm khó. Chị chỉ… không còn làm dễ nữa.”
⸻
Thằng út đặt bát xuống, chép miệng:
“Em tưởng chị mất rồi, nên tụi em mới bàn tính. Mà nếu chị đã khỏe lại, thì thôi, để khi khác tính tiếp.”
Tôi gật đầu.
“Đúng, tính lại. Nhưng từ nay mọi thứ sẽ theo luật, không còn kiểu ‘chị sao cũng được’ như trước.”
Tôi nói rất nhẹ.
Mà căn bếp bỗng như đông cứng.
Cả hai em tôi đều lớn rồi. Một đứa có gia đình riêng. Một đứa làm ngân hàng. Họ đều sống tốt — còn tôi, suốt mười năm qua, sống như một cái bóng. Không ai ép tôi. Đúng. Nhưng cũng không ai ngăn tôi quên mình.
Và giờ, tôi là người phải kéo chính mình về.
⸻
Buổi chiều, tôi đi bộ lên ủy ban xã.
Người cán bộ già nhìn thấy tôi thì suýt đánh rơi cả cây bút.
“Ủa… cô… cô Duyên? Không phải…?”
Tôi cười nhẹ, đưa ra giấy tờ cũ:
“Dạ, chưa chết hẳn đâu bác ạ. Chết một chút thôi. Giờ sống lại rồi.”
Cả phòng làm việc im bặt.
Tôi ngồi xuống, điềm nhiên như chưa từng nằm trong quan tài cách đây vài hôm. Tôi làm lại giấy tờ, xác nhận quyền sở hữu đất, và xin bản sao giấy khai tử… bị hủy.
Một người đàn bà sống lại từ cõi chết không phải chuyện ngày nào cũng có. Nhưng tôi không quan tâm ánh mắt tò mò. Không cần ai tin phép màu.
Tôi chỉ cần tin mình xứng đáng với cuộc đời thứ hai này.
⸻
Tối về, tôi dọn ra nhà sau.
Căn chái nhỏ từng là kho chứa đồ cũ. Tôi tự mình dọn dẹp, quét mạng nhện, đập muỗi, trải lại chiếc chiếu cũ và đặt lên một chiếc gối vải tôi tự may từ thời còn thiếu nữ.
Đèn chỉ là một bóng tròn trần trụi. Nhưng ánh sáng ấy đủ để tôi thấy rõ bức tường trước mặt — trống trải, như chính tương lai chưa viết.
Tôi lấy cuốn sổ ra, viết:
“Tôi không còn là chị cả cam chịu.
Tôi là tôi. Và từ hôm nay, tôi sống như một người đàn bà biết rõ mình muốn gì.
Không ai còn mặc định tôi hy sinh là chuyện hiển nhiên.
Tôi cũng không mặc định yêu thương là cho đi mãi không cần nhận về.
Lần này, tôi không cần ai công nhận.
Chỉ cần mình thấy xứng đáng — là đủ.”
⸻
Lúc tôi ngồi giặt quần áo thì anh Hoàng tới.
Anh đứng trước cổng, vẫn dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng xắn tay, tay cầm túi thuốc và một bó cúc trắng nhỏ.
Ánh mắt anh ngập ngừng, như thể… không chắc tôi có còn là người cũ nữa.
“Em nghe nói… chị… sống lại?”
Tôi đứng dậy, lau tay vào vạt áo, cười nhẹ:
“Ừ, chắc do số chưa tới.”
Anh đưa túi thuốc, im một lúc, rồi nói:
“Anh đi công tác xa vừa về. Về tới là nghe tin… chị mất. Nhưng khi tới mộ… lại không thấy tro.”
Tôi nhìn anh.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn như thế. Ít nói. Sâu sắc. Kiên nhẫn như gốc cây chịu nắng mưa chỉ để đứng bên một bến bờ đã bỏ lỡ.
Tôi cầm bó cúc.
“Anh còn nhớ hoa này à?”
“Anh từng hứa mà.”
Giọng anh trầm, như sương đêm rơi trên mái lá.
⸻
Tôi không nói gì thêm. Chỉ cắm bó cúc vào bình nước nhỏ, đặt trên bàn gỗ con.
Lòng tôi tĩnh lặng.
Tôi không vội. Không cần gọi tên thứ tình cảm còn đang lửng lơ giữa anh và tôi.
Tôi chỉ biết: nếu lần này tôi muốn yêu — thì tôi sẽ yêu, không sợ dang dở.
Và nếu anh còn muốn nắm tay — thì hãy nắm.
Còn nếu không, tôi vẫn sẽ sống tiếp, bằng cả trái tim đã biết cách đập lại.