Tối hôm ấy, tôi mời hai em vào nhà sau.
Chỉ đơn giản là một buổi nói chuyện — nhưng lần đầu tiên trong mấy chục năm, tôi không phải là người rót nước, mời trà, dọn ghế.
Tôi ngồi ngay giữa chiếu.
Trước mặt là quyển sổ đỏ, sổ ghi nợ cũ của mẹ, và một tập giấy in rõ từng khoản tiền tôi từng chi cho gia đình, ngày tháng, chữ ký vay, và lời dặn dò của mẹ khi còn sống.
Không còn gì mơ hồ. Không còn gì dựa vào “chị là người thương em nên sẽ bỏ qua”.
Tôi đặt tay lên sổ đỏ. Giọng tôi không to, nhưng rõ đến từng chữ:
“Chúng ta cần nói rõ. Không phải vì tranh chấp. Mà để mẹ được yên, và chị cũng không phải chết thêm lần nào nữa vì sự im lặng.”
⸻
Hai đứa em tôi nhìn nhau.
Cô em gái mím môi. Vẫn gương mặt sắc sảo, tự tin của một nhân viên kế toán giỏi nghề, nhưng không còn cái vẻ thản nhiên như lần chia tài sản hôm chị vừa hạ huyệt.
“Chị nói đi,” nó đáp, mắt không chạm vào tôi.
Tôi gật đầu.
“Căn nhà này, giấy tờ vẫn mang tên chị. Được cấp lại chính thức hôm qua.
Đất phía sau, mẹ đứng tên, nhưng lúc còn sống, mẹ đã nói rõ muốn để lại cho chị — vì chị ở đây, lo hương khói, lo hết chuyện trong nhà.
Mấy năm qua, ai là người trả tiền điện nước? Ai lo tiền viện phí cho mẹ lúc bệnh? Ai gánh tiền học đại học cho em út?
Chị chưa từng tính, nhưng hôm nay… chị sẽ tính. Không để đòi.
Mà để công bằng.”
Không ai cãi.
Không phải vì đồng tình — mà vì biết, không thể chối được nữa.
⸻
Tôi lấy tập giấy ra, từng tờ một:
“Đây là sổ vay của mẹ lúc mua đất phía sau, chị đứng tên vay. Đây là biên lai đóng học phí của em út. Đây là bảng chi tiền cho đám cưới em gái — mẹ lấy tiền tiết kiệm của chị, em nhớ chứ?”
Cô em lặng người.
Thằng út nhổm dậy, định phản ứng, nhưng thấy ánh mắt tôi, nó ngồi xuống.
“Chị… gom lại hết để trách tụi em sao?”
Giọng nó gắt gỏng, như một cách phòng vệ quen thuộc.
Tôi nhìn thẳng:
“Không. Chị gom lại… để nhắc chị rằng: chị cũng là một con người, cũng có giá trị, có quá khứ, có phần trong gia đình này.
Không ai được quên điều đó. Kể cả chị.”
⸻
Không gian lặng xuống như thể có ai vừa rút hết gió khỏi căn phòng.
Tôi ngồi thẳng lưng.
Lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt hai đứa em — là sự nể sợ.
Không phải vì tôi la mắng.
Mà vì tôi không còn là người họ quen. Người có thể hy sinh tất cả mà không cần một lời cảm ơn. Người từng thức trắng đêm để vá áo cho em, nhưng sáng ra vẫn nở nụ cười mỏi mệt.
Tôi đã chết đi một lần. Và khi trở lại, tôi không còn chấp nhận làm cái bóng mờ trong cuộc sống của chính mình.
⸻
Tôi lấy bút, vẽ lên tờ giấy trắng sơ đồ căn nhà:
• Phần đất phía trước, có căn nhà chính: chị giữ toàn quyền sử dụng.
• Mảnh vườn sau, từng là ao cá của mẹ: chia ba, theo đúng lời mẹ khi còn sống.
• Căn nhà sau tôi đang ở: sẽ làm nơi thờ cúng, bất khả xâm phạm.
Tôi nói chậm rãi:
“Chị không giữ hết. Nhưng phần nào là của chị — chị lấy lại.
Vì đó là công bằng.
Và vì… chị không còn là cô chị cả sẵn sàng hy sinh mọi thứ nữa.”
⸻
Cô em gái rơm rớm nước mắt.
Thằng út quay mặt đi.
Không ai nói lời xin lỗi.
Cũng chẳng ai cảm ơn.
Tôi không cần họ làm vậy.
Chỉ cần họ hiểu, và không còn coi chị là điều hiển nhiên.
⸻
Đêm hôm đó, tôi ngồi trước bàn thờ mẹ.
Tôi thắp ba nén hương, khấn rất khẽ:
“Mẹ ơi…
Hôm nay con chia lại căn nhà này.
Không phải vì tham.
Mà vì muốn giữ đúng lời mẹ. Và vì chính con, cũng cần được sống đúng giá trị mình đã bỏ ra.
Nếu mẹ còn nhìn thấy…
Mong mẹ mỉm cười cho con.”
Ngoài sân, hoa cau rơi lả tả.
Gió nhẹ.
Không có tiếng mưa.
Chỉ có lòng tôi, lần đầu sau nhiều năm, nhẹ đi một gánh nặng.