Tôi không còn cảm thấy cái lạnh của mưa.
Cũng chẳng còn nghe tiếng tim đập trong lồng ngực.
Không rõ lúc mình “thoát ra” khỏi thân xác là khi nào. Có thể là trong giây phút quan tài được đóng lại, hoặc có thể sớm hơn — khi đôi mắt tôi nhắm lại dưới mái chợ Cầu Đông, giữa tiếng người xôn xao và mùi rau héo ẩm.
Tôi cứ thế trôi giữa những âm thanh và hình ảnh không còn thuộc về mình nữa.
Khi nhận ra — hay đúng hơn, khi biết mình không còn sống — tôi đang đứng giữa gian nhà cũ, vẫn bộ áo nâu sòng thường mặc, đôi dép lê rách gót, tóc búi gọn ghẽ. Tất cả vẫn như cũ. Chỉ có điều… không ai nhìn thấy tôi cả.
Tôi gọi, không ai đáp. Tôi đưa tay chạm, không vật gì đụng được. Tôi khóc, không giọt nước nào rơi.
⸻
Nhà giờ lạnh tanh.
Sau đám tang, mấy đứa em lần lượt kéo vali đi. Họ không khóc, không quay đầu. Căn nhà từng ấm mùi cơm cá, mùi bồ kết phơi mái hiên, giờ chỉ còn trơ lại gạch lạnh và tiếng gió thổi qua cửa gỗ.
Chỗ tôi từng nằm — cái giường tre đơn sơ — vẫn còn in dấu lưng. Cái mền bông tôi hay đắp bị ai đó đá văng vào góc. Chai dầu gió lăn lóc dưới chân bàn. Không ai buồn nhặt.
Không ai còn nhớ tôi từng sống ở đây, từng quạt cho mẹ mỗi trưa hè oi ả, từng dỗ dành em khóc giữa khuya bằng giọng ru nhè nhẹ…
Tôi đi khắp gian nhà, tìm bóng dáng của chính mình trong từng món đồ cũ.
Vô ích.
Không phải vì tôi đã chết. Mà vì dù tôi sống – có lẽ cũng chẳng còn ai thấy tôi nữa.
⸻
Tôi tìm ra vườn. Hàng cau mẹ trồng năm tôi mười tám tuổi giờ đã cao vượt mái nhà. Cái ao nhỏ giữa sân vẫn còn nước, nhưng rêu đã phủ đầy. Bóng tôi không in xuống nước. Tay tôi không chạm được bụi hoa nhài vẫn nở lặng lẽ cạnh hiên.
Tôi đi một vòng quanh nhà, quanh khu vườn đã từng là cả thế giới.
Ở góc chuồng gà cũ, tôi nhìn thấy một thứ.
Là… cái xe đạp cũ.
Chiếc xe mà ngày xưa anh ấy từng sửa cho tôi. Màu sơn đã tróc gần hết, lốp mòn, yên rách. Nhưng tôi vẫn nhận ra — vì trên tay lái, còn treo mảnh vải đỏ thêu chữ “Duyên” vụng về của tôi khi ấy.
Anh tên Hoàng. Là kỹ sư về xây cầu, ghé làng tôi khi huyện làm con cầu bắc ngang sông.
Anh đến. Nhẹ nhàng. Ấm áp. Rồi lặng lẽ ngang qua đời tôi.
Như một cơn gió tháng Sáu không ai giữ được.
Tôi chưa từng nắm tay anh. Chưa từng gọi anh là “người yêu”. Nhưng đã từng đứng trên bờ sông chờ tiếng còi tàu – chỉ để nhìn anh quay đầu lại một lần.
Ngày anh cầu hôn, tôi từ chối. Không phải vì không yêu. Mà vì em tôi chưa vào đại học, mẹ vẫn đau lưng, nhà còn nhiều món nợ chưa trả.
Tôi tưởng mình có thời gian.
Tôi tưởng chờ thêm vài năm nữa, mọi thứ sẽ yên ổn.
Tôi đã sai rồi!
Anh cưới người khác theo nguyện vọng gia đình.
Tôi sống thêm mười năm — nhưng không thêm một lần nào yêu nữa.
⸻
Tôi quay lại phòng thờ. Nhang đã tàn. Khói hương đã bay hết.
Chỉ còn lại bức ảnh chân dung đen trắng — gương mặt tôi, nét buồn không giấu được, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm như chờ một điều gì chưa từng tới.
Tôi ngồi xuống, cạnh bàn thờ chính mình.
Trước bức ảnh, có người vừa đặt đóa cúc trắng.
Là anh.
Tôi biết.
Chỉ có anh mới chọn cúc trắng. Vì có lần, tôi nói với anh: “Nếu một ngày em không còn, anh đừng mang hoa hồng tới nhé. Hoa hồng có gai. Em không thích đau.”
Anh im lặng hồi lâu, rồi nói khẽ:
“Vậy mai sau… anh sẽ mang cúc trắng.”
Tôi tưởng anh đã quên.
Tôi quên rằng: những người đàn ông không nói nhiều, lại chưa từng quên những lời mình nói.
⸻
Trời về khuya. Trong tiếng gió rít qua mái ngói, tôi ngồi đó — một linh hồn không còn nơi về. Không siêu thoát. Không được ở lại. Không có gì để níu. Không ai để cần.
Cái chết của tôi hóa ra không bi tráng.
Chỉ là… một cái kết lặng lẽ cho một đời người cũng đã sống quá lặng thinh.
Tôi nhìn ra sân. Mưa lại rơi.
Lần này nhẹ hơn, như những ngón tay gõ nhẹ lên mái. Trong làn mưa, tôi thấy bóng mình – không rõ ràng, chỉ là vệt khói mờ chập chờn.
Tôi bỗng thấy sợ.
Không phải sợ chết.
Mà là sợ… mình sẽ tan biến thế này. Không để lại gì. Không ai nhớ. Không ai yêu.
Tôi ngước lên.
Không biết có ai trên cao lắng nghe, nhưng tôi nói:
“Nếu có một cơ hội… chỉ một thôi… xin cho tôi được sống lại.
Không phải để hy sinh thêm nữa.
Mà là để yêu, để sống cho chính mình… một lần thôi, cũng được.”
Và trong tích tắc, trời ngừng mưa.