Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Trọng sinh, Chủ thụ, 1v1
Có người nói Thiệu Lập Hiên là tên cuồng yêu đương, cuồng vợ, kết hôn chắc chắn sẽ là nhị thập tứ hiếu vợ quản nghiêm.
Kiều Nhuận Ý không đồng ý lắm.
Trong mắt cậu thì ông chủ nhà mình nghiêm túc cẩn trọng, khí phách hiên ngang, cả người toát ra hơi thở thanh niên tài tuấn tinh anh, kể cả những từ ngữ hạn hẹp đó cũng chưa thể miêu tả hết được khí chất của sếp.
Sau khi chết vì bệnh nan y, Kiều Nhuận Ý sống lại về thời cấp ba.
Giờ phút này ông chủ Thiệu còn chưa có vợ, nhưng ba câu không rời khỏi vợ.
“Nếu tôi có tiền đương nhiên muốn nộp cho vợ.”
“Nhìn vợ đếm tiền là một việc rất hạnh phúc.”
“Đời có khổ như chó cũng không thể để vợ chịu khổ!”
“Không nghe lời vợ thì không phải đàn ông.”
Kiều Nhuận Ý không nhịn nổi nữa: “Rốt cuộc vợ anh là người nào.”
Xung quanh tĩnh lặng, Thiệu Lập Hiên yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên đỏ mặt.
_________________________
Thiệu Lập Hiên thích Kiều Nhuận Ý mười ba năm, chưa kịp tỏ tình đã nghe tin dữ cậu bệnh chết.
Sống lại vào mười hai năm trước, hắn quyết định mặt dày theo đuổi.
Cút cmn ‘yên lặng đứng sau chờ em quay đầu nhìn lại’ đi, theo đuổi người ta thì vẫn nên chủ động tấn công, kabedon cưỡng hôn tỏ tình, bưng trà rửa chân nộp tiền tiêu vặt, mặt dày mày dạn canh chừng xung quanh vợ, những gì có thể nghĩ hắn đều đã sắp xếp xong.
Bị oanh tạc Kiều Nhuận Ý:…… Anh tránh raaaa.
* Nỗ lực tự hạn chế cuồng công việc thụ X ngốc nghếch lắm tiền cuồng yêu đương công
* Thiệu công Kiều thụ.
* Công cuồng yêu đương, rất che chở vợ, ‘em thích là được’.
* Đại khái là một câu chuyện xưa yêu thầm nhiều năm rốt cuộc được như ước nguyện.
Một câu tóm tắt: Anh tránh ra đi!
Lập ý: Cuộc đời vô thường, quý trọng hiện tại.