Sau này Thiệu Lập Hiên là người quen thuộc nhất của Kiều Nhuận Ý trong cuộc sống.
Kiều Nhuận Ý là cuồng công việc, mà Thiệu Lập Hiên là lãnh đạo trực tiếp của cậu.
Cẩn thận tính toán thì một năm 365 ngày, hai người bọn họ ít nhất 330 ngày duy trì liên lạc, có 280 ngày là mặt đối mặt ngồi cùng nhau.
Cho nên dù Thiệu Lập Hiên co lại thành mười mấy tuổi, Kiều Nhuận Ý liếc mắt một cái là nhận ra.
Trong nháy mắt cậu nhớ tới cuộc đời truyền kỳ của ông chủ Thiệu.
Ông chủ Thiệu sinh ra đã ngậm muỗng vàng, là con trai của đại gia Giang Châu hàng real.
Nghe nói từ hồi tiểu học thành tích đã xuất sắc, là con nhà người ta trong miệng các cô dì chú bác.
Con cưng của trời ông chủ Thiệu, từ khi nhập học đều đứng nhất, trước nay đều dùng lỗ mũi để nhìn người khác, chào hỏi với người ta không phải “ừ” thì là “hừ”.
Nhưng tất cả chuyện này đều bị đảo lộn vào một lần du lịch nghỉ hè lớp 11.
Hắn gặp được người yêu định mệnh, sẩy chân một cái ngã vào bể tình.
Sao đó ông chủ Thiệu đã trải qua một kỳ nghỉ hè dày vò, quyết đoán mà quyết định chuyển đến trường học của người trong lòng, đồng thời phát thề cuộc đời này không phải người ấy thì không cưới.
Người trong nhà đương nhiên ngăn cản, nhưng ông chủ Thiệu tự tin tuyệt đối với năng lực bản thân, ba mẹ hắn sống ch·ết không lay chuyển được, đành phải thỏa mãn tâm ý, để hắn chuyển trường theo đuổi định mệnh.
Kết quả đương nhiên là không thành công.
Không chỉ không thành công mà thành tích trong một năm đó còn liên tục trượt xuống, cuối cùng rớt khỏi top 100.
Thi đại học thất bại, ông chủ Thiệu bị đả kích trong tình yêu và học tập, dưới nỗi đau x2 không thể không xuất ngoại du học.
Sau đó, một lần nữa trở về, ông chủ Thiệu trở thành lãnh đạo trực tiếp của Kiều Nhuận Ý.
Những việc này tất nhiên không phải Kiều Nhuận Ý tận mắt nhìn thấy, mà là nghe bạn tốt của Thiệu Lập Hiên kể cho.
Kiều Nhuận Ý không chủ động hóng chuyện của sếp, dù sao hóng chuyện cũng đâu được thêm tiền, không chừng còn khiến sếp phản cảm.
Mà thời cấp ba Kiều Nhuận Ý một lòng làm việc và học tập, có thời gian rảnh đều đi ngủ, đương nhiên cũng không quá chú ý trong lớp có người nào.
Việc này dẫn tới trước nay Kiều Nhuận Ý không biết Thiệu Lập Hiên hóa ra lại cùng lớp với mình.
Thiệu Lập Hiên cũng chưa từng nhắc cậu chuyện này, Kiều Nhuận Ý ít nhiều ít cũng hiểu được, dù sao cũng là một quá khứ không sáng rọi gì lắm, chuyện của tuổi dậy thì không muốn cho người khác biết cũng rất bình thường.
Gặp được phiên bản chưa update của ông chủ Thiệu cũng coi như món quà nhỏ Kiều Nhuận Ý nhận được sau khi sống lại.
Cậu bắt đầu suy nghĩ từ giờ trở đi mình nịnh bợ ông chủ Thiệu thì có thể bớt được mấy năm phấn đấu không.
Nhưng kiếp trước cậu được Thiệu Lập Hiên coi trọng là bởi vì có thể kiếm tiền cho công ty, hiện giờ cậu với Thiệu Lập Hiên đều là học sinh, có thể làm gì để Thiệu Lập Hiên coi trọng chứ?
Giúp hắn theo đuổi tình yêu……
Phương diện này thật ra Kiều Nhuận Ý không am hiểu lắm, nhưng để tạo điều kiện cho tương lai thì cũng không phải không thể thử.
Kiều Nhuận Ý không muốn lặp lại từng bước giống kiếp trước nữa.
Trong tiết học, Kiều Nhuận Ý thất thần nhìn quanh lớp, suy nghĩ xem người nào có thể là true love ông chủ Thiệu cầu mà không được.
Nhưng cậu phát hiện mình đang tốn công vô ích.
Kiếp trước cậu một lòng tập trung vào công việc, không hề chú ý tới chuyện tình cảm cảm cá nhân của sếp, căn bản không biết vị true love trong truyền thuyết tên là gì trông như thế nào.
Chỉ có thể gian nan tiếp tục tìm tòi trong trí nhớ.
…… Trống rỗng.
( ._. )""
Nếu biết trước mình được sống lại thì Kiều Nhuận Ý nhất định sẽ không cuồng công việc như vậy, cậu sẽ dành thời gian chú ý vé số trúng thưởng, chú ý các loại tin đồn của sếp lớn, chú ý tới những chuyện mà kiếp trước cậu cho rằng hoàn toàn lãng phí thời gian.
Chuyện tới nước này, cậu chỉ có thể phân tích từ những điều mình tương đối quen thuộc của Thiệu Lập Hiên.
Thiệu Lập Hiên là một người thích sạch sẽ, quần áo không bao giờ cẩu thả qua loa, thái độ làm việc cẩn trọng nghiêm túc, đối nhân xử thế xa cách nhưng ôn hòa.
Thật ra những điều này khác xa những gì bạn tốt miêu tả về hắn, ít nhất thì Kiều Nhuận Ý chưa bao giờ thấy dáng vẻ hắn không coi ai ra gì.
Nhưng hắn cũng không phải một người dễ bị bắt nạt, ít nhất trong trí nhớ của Kiều Nhuận Ý, hắn đã phát bực rất nhiều lần ở phòng họp.
Kiều Nhuận Ý thậm chí đã từng bắt gặp hắn đánh người, người nọ từng cười nhạo hắn.
Kiều Nhuận Ý vẫn luôn cảm thấy mình với Thiệu Lập Hiên rất hợp nhau, bởi vì đối tượng trút giận của Thiệu Lập Hiên lần nào cũng là người mà Kiều Nhuận Ý giận nhưng không dám nói gì.
Người chọc giận mình đồng thời chọc giận ông chủ Thiệu, đây là chuyện làm Kiều Nhuận Ý hả giận nhất.
Nói tóm lại, tuy Thiệu Lập Hiên cũng có chút tính công tử, nhưng phần lớn thời gian vẫn là một người khá ổn, không có bụng dạ đen tối, ở chung vô cùng thoải mái.
Cho nên người mà Thiệu Lập Hiên thích chắc là rất xinh đẹp……
Bởi vì sếp Thiệu nhỏ yêu từ cái nhìn đầu tiên trong chuyến du lịch kỳ nghỉ hè, vậy diện mạo là yếu tố quan trọng.
Tiếp theo, tính tình của đối phương hẳn là cũng tốt?
Ánh mắt Kiều Nhuận Ý đánh giá mấy nữ sinh trong lớp, sau đó tiếc nuối phát hiện bản thân không biết bạn nữ nào trong lớp có tính tình tốt, ngay cả người nào xinh đẹp hơn cậu cũng không phân biệt nổi.
Ở trong mắt cậu, các bạn nữ trong lớp đều không tồi, mỗi người một vẻ.
Không thể phân tích từ hiểu biết về ông chủ Thiệu từ kiếp trước, vậy chỉ có thể quan sát sếp Thiệu nhỏ.
Kiều Nhuận Ý dựng cuốn sách lên che mặt mình, chậm rãi quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Thiệu Lập Hiên: “……”
Kiều Nhuận Ý cười với hắn một chút rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, quay đầu lại lần nữa.
Lại bốn mắt nhìn nhau, hai người: “……”
Liên tục vài lần như thế, mặt Toàn Phụng Hiến bỗng nhiên chặn tầm mắt cậu, nhỏ giọng hỏi: “Đại Kiều, cậu nhìn gì đấy?”
“Đang nhìn bảng tin phía sau, ai vẽ đẹp phết.”
“Ngô Tú Tú.” Toàn Phụng Hiến không thể hiểu được, nói: “Bảng tin trong lớp đều do cậu ấy phụ trách, cậu không nhớ à?”
Sau mấy tiết học liên tục quan sát, Kiều Nhuận Ý không thu được thông tin gì, chỉ càng cảm thấy sếp Thiệu hồi còn trẻ cũng không giống bản premium cho lắm.
Theo lý thuyết, sếp Thiệu nhỏ vì yêu mà chuyển trường, dẫn tới thành tích trượt dốc, không phải hắn nên bỏ bê học tập, cả ngày nhìn lén chân ái của mình à? Sao lần nào cậu quay đầu lại cũng đụng phải tầm mắt hắn.
Đang lúc Kiều Nhuận Ý vò đầu bứt tóc, trước mặt xuất hiện một người.
Vừa ngẩng đầu đã thấy sếp Thiệu non mơn mởn đứng ở trước mặt.
Hai tay thiếu niên rũ bên người, ngón tay vô thức vuốt đường may trên quần, chậm rãi hỏi: “Giữa trưa… cùng ăn cơm không?”
“Được.” Kiều Nhuận Ý lập tức đồng ý, lại đột nhiên nhớ ra: “Giữa trưa tôi còn phải đi làm, rất muộn mới ăn cơm.” Cậu cảm thấy rất có lỗi: “Nếu không cậu cứ ăn……”
“Không sao, tôi chờ cậu.” Tốc độ nói chuyện của hắn nháy mắt tăng lên, giải thích: “Sáng tôi ăn muộn, cũng không đói lắm.”
Kiều Nhuận Ý: “…… Vậy được.”
Gần đây nhiệt độ giảm xuống, ánh mặt trời giữa trưa đã bắt đầu trở nên ấm áp chứ không rát người.
Trong nhà ăn, Kiều Nhuận Ý đứng ở cửa sổ chia cơm cho từng người, đến khi cửa sổ dư lại một người cuối cùng.
“Ngại quá, để cậu phải đợi lâu.” Cậu tiếp tục cầm cái muỗng, đặt hai cái đùi gà vào đĩa của Thiệu Lập Hiên: “Vẫn còn món khác, cậu muốn không? Giờ cũng không còn người nữa, tôi có thể cho cậu nhiều một chút.”
“Không cần, cậu mau ra đây đi.”
Mười phút sau, Kiều Nhuận Ý tháo tạp dề, ngồi đối diện Thiệu Lập Hiên, lúc này phần lớn học sinh đã ăn no rời đi, nhà ăn có vẻ trống trải.
Kiều Nhuận Ý lấy đũa và cơm vào miệng, nhận ra tầm mắt Thiệu Lập Hiên thì nói: “Sao thế, cứ luôn nhìn tôi.”
“Trước kia không phải cậu thích đổ nước cà chua vào trộn cơm sao.” Thiệu Lập Hiên ý chỉ cà chua xào trứng trong chén cậu.
Kiều Nhuận Ý tuổi này ở kiếp trước đúng là thích ăn như vậy, trộn cà chua xào trứng với cơm, sau đó lấy muỗng múc, có thể ăn nhanh hơn.
“Đấy là do đang gấp.” Kiều Nhuận Ý nhắc tới đã thấy sống không còn gì luyến tiếc, rề rà nói: “Hôm nay tôi muốn ăn từ từ.”
“Ra thế.” Thiệu Lập Hiên lập tức ngầm hiểu: “Vậy cậu ăn từ từ thôi, chúng ta không vội, sau này cũng không gấp.”
Kiều Nhuận Ý nhìn hắn một cái, nói: “Có phải cậu muốn hỏi vì sao trong giờ học tôi luôn nhìn lén cậu.”
“……” Thiệu Lập Hiên buông đũa: “Ừm, đúng.”
Kiều Nhuận Ý xoay chuyển tròng mắt, hơi cúi nửa người trên, dáng vẻ có chút thần bí.
Thiệu Lập Hiên nhìn chằm chằm cậu, sống lưng thẳng tắp.
Kiều Nhuận Ý gõ mặt bàn một chút, ngoắc ngón tay.
Thiệu Lập Hiên hít sâu một hơi, chậm rãi cúi người, mắt không chớp nhìn mặt cậu, vẫn không nhúc nhích.
“Tôi nói nhỏ với cậu, lúc nghỉ giữa tiết tôi đã xuyên đến tương lai.”
Thiệu Lập Hiên: “???” (◉ _ ◉)
“Tôi đã thấy tương lai của chúng ta.”
Thiệu Lập Hiên: “!!!” (⊙ _ ⊙ )
Hắn thở hổn hển, hầu kết nhấp nhô: “Chúng ta…… trong tương lai?”
Kiều Nhuận Ý nghiêm trang gật đầu, thấp giọng nói: “Cậu, Thiệu Lập Hiên, bá đạo tổng tài, rất uy phong.”
Thiệu Lập Hiên chớp lông mi, ánh mắt chuyển từ hàng mi dài của cậu tới đôi môi hồng: “Thế… cậu thì sao.”
“Tôi à……”
Thiệu Lập Hiên ngừng thở, càng khẩn trương hơn nhìn cậu.
“Tôi là người mà cậu……”
Giọng điệu của cậu ở trong tai Thiệu Lập Hiên trở nên vô cùng chậm rãi.
“…… thân cận nhất, coi trọng nhất…..”
“....... nhân viên tốt.”
Hai người kéo giãn khoảng cách, Kiều Nhuận Ý tiếp tục ăn cơm.
Thiệu Lập Hiên: “Nghĩa là chúng ta tương lai chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới?”
Kiều Nhuận Ý gật đầu, phát hiện thái độ của hắn không đúng thì nói: “Sao thế, được làm sếp tôi mà cậu còn không vui à? Tôi, Kiều Nhuận Ý, học sinh ba tốt, xếp hạng nhất, làm nhân viên cho học sinh kém xếp hạng 108, cậu có cái gì không hài lòng?”
“…… Không phải không hài lòng.” Thiệu Lập Hiên nhìn dáng vẻ kiêu căng của cậu, buồn cười nói: “Cho nên cậu luôn nhìn tôi, là muốn nịnh bợ tôi à?”
Không hổ là ông chủ nhà mình, thông minh.
Kiều Nhuận Ý gật đầu: “Vậy cậu có cho nịnh bợ không?”
Cậu vẻ mặt chờ mong, đôi mắt như hạt châu lóe quang, Thiệu Lập Hiên ho nhẹ một tiếng, gật đầu: “Thế tôi có thể đưa ra điều kiện không?”
Tuổi dậy thì đúng là không chịu thiệt, Kiều Nhuận Ý gật đầu, nghĩ chắc là hắn muốn mình giúp hắn theo đuổi người ta, dù sao mình có tiếng nói trong lớp, tổ chức hoạt động lớp cũng tiện.
“Chúng ta hiện tại là bạn đúng không?”
Quả nhiên là thế, Kiều Nhuận Ý đã dự liệu trước: “Nói đi, muốn tôi hỗ trợ cái gì.”
“Tôi muốn……”
Kiều Nhuận Ý bình tĩnh.
“…… gọi cậu là Nhuận Nhuận.”
Bạn nữ nào trong lớp gọi là Nhuận Nhuận nhỉ……
Kiều Nhuận Ý hơi ngừng lại: “Cái gì?”
Thiệu Lập Hiên có chút thấp thỏm: “Tôi nói… tôi muốn gọi cậu là Nhuận Nhuận.”
“…… Chỉ cái này? Cậu có chuyện gì khác muốn nói với tôi không?”
Lắc đầu.
“Không có gì muốn tôi hỗ trợ? Ví như giúp cậu hẹn người nào đó…… vào tiết tự học buổi tối gì đó?”
Thiệu Lập Hiên do dự: “Vậy tôi nói lại điều kiện nhé?”
Kiều Nhuận Ý: “Cậu nói đi.”
“Về sau chỉ một mình tôi được gọi cậu là Nhuận Nhuận.”
“……”
“…… Không được sao?”
“Được.” Thiếu niên tuổi dậy thì kết bạn đều muốn làm đánh dấu, cậu hiểu mà.
Thiệu Lập Hiên lập tức thả lỏng, khóe miệng không kìm được nhếch lên: “Nhuận Nhuận.”
“Ừ.”
“Nhuận Nhuận.”
“……”
“Nhuận Nhuận?”
“Làm gì.” Kiều Nhuận Ý nhíu mày ngẩng đầu.
“Không có gì. Chỉ muốn gọi cậu.”