Thiệu Lập Hiên vẫn luôn biết Kiều Nhuận Ý rất bận.

Ngày đầu hắn chuyển trường tới, thật ra đã bắt chuyện với Kiều Nhuận Ý, ở cổng trường, dưới sự xúc động đã gọi cậu lại.

Tuy Kiều Nhuận Ý bận nhưng sẽ không cố ý bơ người khác.

Cậu dừng lại, quay đầu nhìn Thiệu Lập Hiên.

Ngày đó có sương mù, nắng sớm mông lung, tất cả mọi người như bị sương mù che lấp không thấy bóng dáng.

Chỉ có Kiều Nhuận Ý là rõ ràng, giọng cậu hơi khàn, mặt mày ủ rũ: “Có việc gì không?”

Thiệu Lập Hiên nhất thời quên mất đang định nói gì, cuối cùng trong ánh mắt nghi hoặc của cậu mà tìm được giọng mình: “Xin hỏi cấp ba Kỳ Lân đi đường nào.”

Kiều Nhuận Ý không nói gì, chỉ nhìn về phía cổng trường.

Thiệu Lập Hiên biết mình làm điều ngu ngốc, vừa thẹn vừa nghĩ mình hỏi vấn đề thiểu năng như vậy có lẽ lưu lại một ít ấn tượng trong lòng Kiều Nhuận Ý.

Mấy ngày liên tiếp Thiệu Lập Hiên đều ôm loại ảo tưởng này.

Cho đến một ngày Kiều Nhuận Ý cầm bài thi mà giáo viên bảo phát, đi tới trước mặt hắn: “Thiệu Lập Hiên?”

Thiệu Lập Hiên lập tức đứng lên, Kiều Nhuận Ý đặt bài thi ở trước mặt hắn, hiền lành nói: “Mới tới hả, thảo nào chưa gặp qua.”

Bấy giờ Thiệu Lập Hiên mới phát hiện, nhiều ngày như vậy hắn chỉ đang lo lắng suông.

Mặc kệ là ngu ngốc hay thông minh, Kiều Nhuận Ý đều không đặt hắn ở trong lòng.

Đây cũng coi như một chuyện tốt, Thiệu Lập Hiên vừa thất vọng vừa thả lỏng, nghĩ là hắn có thể tạo hình tượng trước mặt Kiều Nhuận Ý một lần nữa.

Bước đầu tiên, hắn mời cả lớp ăn cơm, hẹn ở tiệm thịt nướng.

Toàn Phụng Hiến phụ trách đi thông báo cho Kiều Nhuận Ý, Kiều Nhuận Ý lúc ấy rất ngoài ý muốn: “Mời cả lớp ăn cơm?”

Mấy nam sinh vây quanh Kiều Nhuận Ý, không ngừng khen ngợi Thiệu Lập Hiên, cái gì mà tai to mặt lớn có tiền, lái siêu xe, ngày đó Kiều Nhuận Ý ngồi ở phía trước cửa sổ, thường xuyên liếc nhìn Thiệu Lập Hiên, trong ánh mắt mang theo hâm mộ và sùng bái.

Thiệu Lập Hiên mặt không biểu cảm mà cúi đầu, cố nén không nhìn cậu.

Hắn biết Kiều Nhuận Ý rất tiết kiệm, phỏng chừng chưa từng ăn thịt nướng, suy đoán rằng bữa tiệc này Kiều Nhuận Ý nhất định sẽ đi.

Hắn biết rõ lúc ăn cơm mình sẽ là tiêu điểm trong đám đông, đến lúc đó hắn chỉ cần giữ bộ dáng ngầu lòi, sau đó lơ đãng nói vài câu cùng Kiều Nhuận Ý, không tin Kiều Nhuận Ý không ấn tượng với hắn.

Nhưng hôm ấy Kiều Nhuận Ý không đi.

Ngày đó là ngày mặt trời rực rỡ, buổi tối lúc ăn cơm cũng không có mưa.

Tiệm thịt nướng đèn đuốc sáng trưng, cả lớp vui đùa ầm ĩ, Thiệu Lập Hiên đúng là tiêu điểm, cả lớp đều cảm thấy hắn rất ngầu, chỉ có Thiệu Lập Hiên không thấy vậy.

Hắn đứng ở cửa tiệm, nhìn xe cộ lui tới, cảm giác mình là người thất bại nhất thế giới.

Thảm nhất là ông trời cũng không chịu cho chút không khí để hắn bi thương đến cùng luôn, vì thế hắn chỉ có thể mang theo sự thất vọng và cô đơn mà quay về.

Hôm sau cả lớp đều đang thảo luận Thiệu Lập Hiên tối hôm qua có bao nhiêu hào phóng, từng chồng thịt bò cuốn, thịt hàu, thịt ba chỉ, thịt dê, Kiều Nhuận Ý đi vào phòng học trong tiếng thảo luận rôm rả.

Thiệu Lập Hiên ngồi thẳng lưng, Toàn Phụng Hiến với Mộc Tử Bằng không dạy cũng hiểu mà bắt đầu nhắc tới học sinh mới chuyển trường ở trước mặt Kiều Nhuận Ý.

Tiệm thịt nướng tạo thành dư chấn khoản hai ba ngày thì mọi người không thảo luận nữa, chỉ là bắt đầu sửa miệng, chế nhạo Thiệu Lập Hiên là đại công tử, Thiệu Lập Hiên trước kia không thích người khác đặt biệt danh cho mình, nhưng mấy ngày sau hắn phát hiện cái biệt danh này không tồi.

Bởi vì lúc hắn đi múc cơm, Kiều Nhuận Ý lơ đãng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hai giây sau, cậu cười: “Đại công tử?”

Thiệu Lập Hiên bắt đầu cảm thấy biệt danh này quá ngầu.

Mấy ngày tiếp theo, lần nào hết tiết hắn đều tới hỏi bài Kiều Nhuận Ý, Kiều Nhuận Ý rất thân thiện, cơ bản chỉ cần hỏi thì cậu đều kiên nhẫn giải đáp.

Thiệu Lập Hiên rất hưởng thụ quá trình cậu giúp mình giải đề.

Sau đó có lần hết tiết hắn lại đến bên cạnh Kiều Nhuận Ý, dưới mắt cậu xanh đen, mềm mại nói một câu: “Mệt, chờ lát nữa lại nói.”

Sau đó ghé vào bàn ngủ rồi.

Lúc ấy Thiệu Lập Hiên mới nhận ra mình đã quấy rầy cậu.

Hắn kéo giãn khoảng cách, không chủ động tới gần nữa , chỉ yên lặng nhìn từ xa.

Có một lần ở cầu thang ký túc xá, Kiều Nhuận Ý từ trên đi xuống, hắn từ dưới đi lên, hắn theo bản năng muốn nhường đường, Kiều Nhuận Ý cũng theo bản năng nhường hắn, Thiệu Lập Hiên phát hiện thì lập tức tránh ngược lại, Kiều Nhuận Ý cũng…… Nhường nhịn trái phải nửa ngày, Kiều Nhuận Ý xì cười: “Đại công tử đi trước đi.”

Thiệu Lập Hiên nhìn cậu, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Cậu biết tên tôi không?”

“……” Cuộc trò chuyện đi vào bế tắc.

Thiệu Lập Hiên bắt đầu cảm thấy biệt danh của mình thật ngu ngốc.

Hắn rầu rĩ không vui, đi vòng qua Kiều Nhuận Ý, trở về ký túc xá.

Đây là lần cuối cùng gặp Kiều Nhuận Ý trong trí nhớ của Thiệu Lập Hiên, cũng chính là một tuần trước.

Trong một tuần này, hắn tràn ngập u oán, cảm thấy Kiều Nhuận Ý quá vô tình, cậu không thấy xấu hổ chút nào sao, ngay cả tên của bạn cùng lớp cũng không nhớ được, bị chất vấn mà không biết áy náy.

Sau đó một tuần, cũng chính là hôm nay, Kiều Nhuận Ý giống như đột nhiên bị ông trời đánh thức, không chỉ nhớ kỹ tên của hắn mà còn chủ động nói chuyện với hắn, thậm chí kêu hắn ông…… chủ.

Tuy một chữ phía sau chưa thỏa mãn lắm, nhưng nghĩa là giữa hai người có liên quan, không chỉ là bạn học bình thường.

Hắn đương nhiên muốn nắm chặt cơ hội này.

_____________

Thiệu Lập Hiên rất nhanh đã trở lại, rất gấp gáp, cặp sách từ bả vai trượt xuống bị cầm trên tay.

Ở con đường theo đuổi, ông trời chưa bao giờ giúp đỡ hắn, hắn luôn cảm thấy giây tiếp theo Kiều Nhuận Ý sẽ biến mất trước mắt mình.

Trên ghế đá dưới cây ngô đồng, Kiều Nhuận Ý mặc đồng phục xanh trắng, khuôn mặt trong trẻo như mới vớt từ trong nước ra.

Thiệu Lập Hiên dừng lại từ xa, thở hổn hển.

Phần lớn người đứng ở ven đường, không có việc gì đều sẽ cúi đầu xem di động, nhưng Kiều Nhuận Ý không có di động, cho nên cậu đang nhìn xe, nhìn người, thi thoảng quay mặt nhìn theo hướng Thiệu Lập Hiên chạy đi.

“Về rồi à.” Kiều Nhuận Ý vừa thấy hắn liền đứng lên: “Rốt cuộc làm sao……”

Thiệu Lập Hiên một tay cầm cặp sách, một tay khác duỗi tới.

Một xấp hồng phấn xuất hiện trước mắt.

“Cậu… đếm đi.”

Kiều Nhuận Ý khó hiểu nhìn hắn, Thiệu Lập Hiên nói: “Giúp tôi đếm xem bao nhiêu tiền.”

Kiều Nhuận Ý không rõ nhưng vẫn nhận lấy, ngón tay trắng nõn giao động trên những tờ màu hồng nhạt.

Đúng với suy đoán của Thiệu Lập Hiên, đôi tay này lúc đếm tiền thật sự quá đẹp.

Không đến một phút Kiều Nhuận Ý đã đếm xong: “Hai vạn.”

“Ừ, rút tiền ở ATM có hạn mức.”

Kiều Nhuận Ý không hiểu.

“Trước đấy tôi đã nói sẽ tích cóp tiền tiêu vặt nuôi cậu, là nói thật.”

Kiều Nhuận Ý: “…… Cho nên?”

“Cho nên cậu có thể nhận trước khoản này.”

Kiều Nhuận Ý không thấy khiếp sợ cũng không thấy may mắn, cậu chỉ tiến lên một bước, xem xét cái trán của Thiệu Lập Hiên, không phát sốt mà…

Nhưng xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn bản chất, đầu óc thằng nhãi này chắc chắn có vấn đề.

Cậu nhíu mày: “Cậu có chuyện gì muốn tôi giúp à?”

Không có công không nhận lộc, đạo lý này Kiều Nhuận Ý vẫn hiểu.

“Tôi nuôi cậu không phải là điều đương nhiên à?” Trong ánh mắt nghi vấn của Kiều Nhuận Ý, Thiệu Lập Hiên nói: “Tôi không phải ông… chủ của cậu sao?”

“Cho nên ông chủ cho nhiều tiền như vậy là muốn tôi làm gì?” Nhắc đến lợi ích, đầu óc Kiều Nhuận Ý nhanh chóng nảy số: “Giúp cậu theo đuổi người ta hay là giúp cậu học bổ túc? Hoặc là cậu ở một mình nên muốn tôi giúp quét dọn vệ sinh?”

Nhắc đến yêu đương, đầu óc Thiệu Lập Hiên cũng nhanh chóng sáng lên: “Có thể làm toàn bộ không?”

Ngày đầu tiên sống lại đã ôm được đùi to, Kiều Nhuận Ý vô cùng thả lỏng, trực tiếp cất tiền vào cặp sách: “Được, trước tiên cậu nói xem cần theo đuổi ai đã.”

“…… Chưa thể nói với cậu.” Tính cẩn thận này rất giống với ông chủ tương lai, Kiều Nhuận Ý ngầm hiểu, thể hiện ra sự chuyên nghiệp của mình, tuyệt đối không hỏi chuyện riêng của ông chủ: “Vậy tôi không hỏi người kia là ai, cậu chỉ cần nói muốn tôi làm cái gì là được.”

Thiệu Lập Hiên: “…… Vậy cậu… hôm nay có thể tới nhà tôi quét dọn vệ sinh không?”

“Hôm nay phải đi làm thêm.”

“Tôi cho cậu thêm tiền.”

“Không được.”

“Thêm một ngàn.”

“Không được.”

“Hai ngàn.”

“Không được.”

“3000.”

“Một vạn cũng không được.” Giọng điệu Kiều Nhuận Ý chân thật đáng tin: “Tôi đã đồng ý với người ta thì nhất định phải đi.”

Mấy việc làm thêm này đã nuôi sống Kiều Nhuận Ý thời cấp ba, cho dù hiện tại ông chủ ngốc nghếch để cậu ôm đùi, nhưng thanh niên tuổi dậy thì tính cách thất thường, nhỡ ngày nào đó không cần cậu nữa thì sao?

Kiều Nhuận Ý cả đời đều đi một bước nhìn trăm bước, kiên quyết muốn bảo đảm đường lui.

Thiệu Lập Hiên dè dặt nói: “Thế… chừng nào cậu có thời gian giúp tôi học bù?”

“Chờ hết tuần này đã.”

Kiều Nhuận Ý lại cầm tay hắn lên, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải tới trạm bus.”

Cậu vừa xoay người đã bị người túm cổ tay, Thiệu Lập Hiên nói: “Tài xế đúng lúc tới đón tôi, để tôi đưa cậu đi.”

Chiếc xe đầu tiên của Kiều Nhuận Ý ở kiếp trước là ông chủ Thiệu đưa, nói là công ty phát xe, nhưng tên đăng ký trên danh nghĩa là Kiều Nhuận Ý, giờ phút này ngồi ở trong xe, bên cạnh sếp Thiệu nhỏ, cậu không khỏi có chút hoài niệm.

Tuy sếp Thiệu nhỏ cũng khá tốt nhưng não yêu đương này thực sự không quá hợp với tam quan của Kiều Nhuận Ý, Kiều Nhuận Ý nghĩ nếu mình thật sự giúp hắn theo đuổi được chân ái, liệu hắn còn lớn thành dáng vẻ đẹp trai như khi trưởng thành không.

“Nhuận Nhuận, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Kiều Nhuận Ý lắc đầu, lại nhìn về phía trước.

“Nhuận Nhuận.” Trong xe yên tĩnh khoảng hai phút, ông chủ Thiệu lại có chuyện muốn nói.

Kiều Nhuận Ý nể mặt hai vạn trong túi, lấy ra dáng vẻ phụ tá đắc lực, nghiêng đầu chờ phân phó.

Thiệu Lập Hiên thử hỏi thăm tin tức: “Cậu thích kiểu người nào?”

Kiều Nhuận Ý: “…… Tôi sao?”

Gật đầu.

“Tôi à…” Phương diện này Kiều Nhuận Ý thật sự chưa nghĩ tới, nhưng ông chủ có nhu cầu thì cậu phải có phản ứng, Kiều Nhuận Ý nhanh chóng tìm được từ để hình dung: “Đại khái là dịu dàng, cẩn thận, dễ nói chuyện, tóc dài.”

Thiệu Lập Hiên hé miệng: “Bắt buộc phải tóc dài sao?”

“Tóc ngắn cũng không phải không được.” Kiều Nhuận Ý tùy tiện nói: “Chỉ là nghĩ đến con gái thì tự nhiên nghĩ đến tóc dài thôi.”

“Cậu như thế là cứng nhắc.”

“…… Ngại quá.”

Thiệu Lập Hiên nói: “Còn gì nữa không?”

“Còn có…” Trong đầu cậu không có một hình tượng cụ thể, Kiều Nhuận Ý hơi gian nan: “...ừm, mặc váy dài?”

Váy dài, tóc dài……

Thiệu Lập Hiên cau mày: “Nếu là người đó không hợp mặc váy dài thì sao?”

“Vậy quần dài cũng được.” Kiều Nhuận Ý hùa theo hắn nói: “Cô ấy thích là được.”

“Người ấy muốn cậu thích.”

“Nếu là tôi thì tôi thích tóc dài váy dài.” Kiều Nhuận Ý cảm thấy nói tiếp thì không dứt nổi, trực tiếp quyết định: “Như vậy là đẹp nhất.”

Thiệu Lập Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua giữa hai chân mình, chần chờ nói: “Vậy cậu có để ý nếu trên người của người đó có thêm gì đó không?”

“Thứ gì?”

“Ví như nhiều cánh tay hơn?”

Kiều Nhuận Ý: “?”

“Nhiều ngón tay hơn?”

Kiều Nhuận Ý: “……”

Thiệu Lập Hiên còn đang giãy giụa: “Tôi muốn nói là nếu người đó trời sinh không giống những người con gái khác, nhưng dịu dàng cẩn thận dễ nói chuyện, lúc nào cũng nghĩ đến cậu, luôn hướng về cậu, không đoạt tiền với cậu mà còn đưa tiền của mình cho cậu tiêu, cậu muốn cái gì người đó cũng nguyện ý cho cậu, chỉ là nhiều ngón tay hơn những người khác…… Cậu có vì chuyện này ghét bỏ người đó không?”

“Sẽ không.” Kiều Nhuận Ý bình tĩnh nói hươu nói vượn: “Chỉ cần là người đó thì tám ngón tay tôi cũng chấp nhận.”

“Không đâu không đâu.” Thiệu Lập Hiên yên lòng, an ủi cậu: “Chỉ sáu ngón thôi, không nhiều hơn đâu.”

Kiều Nhuận Ý cảm thấy hắn muốn giới thiệu đối tượng cho mình, cậu cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Muốn hỏi, lại không dám hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play