11 tháng 11 ngày hội mua sắm, cửa hàng khắp nơi toàn là người, Kiều Nhuận Ý giơ bảng hiệu gào to, thi thoảng mỉm cười nghiêng đầu hỏi người đi đường có muốn vào cửa hàng nhìn một chút không.

Đôi mắt trong trẻo, mi mắt cong cong vui tươi, nam nữ già trẻ đều bị cậu mang đi.

Thiệu Lập Hiên ngồi ở tiệm bánh ngọt đối diện, nhìn cậu qua cửa kính trong suốt.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kiều Nhuận Ý chính là ở cửa hàng này, chỉ vào mua ly nước nhưng liếc mắt một cái đã bị người phục vụ đeo tạp dề, mặt mũi tươi cười đó hấp dẫn.

Hắn ở Ninh thành chơi nửa tháng, trong đó có một tuần ngày nào cũng tới nơi này mua một ly trà sữa.

Thiệu Lập Hiên cúi đầu, cầm bút chì phác họa trên giấy nháp.

10 giờ cửa hàng đóng cửa, Kiều Nhuận Ý tiễn nhóm khách cuối cùng rồi lại cùng mọi người dọn lại quần áo bị lật loạn, lúc ra khỏi cửa hàng đã là 10h40’.

Bụng thầm thì kêu lên, Kiều Nhuận Ý đói đến mức ngực dính vào lưng.

Cậu đã rất nhiều năm không trải qua cảm giác này.

Kiếp trước cậu có thư ký hỗ trợ xử lý việc hằng ngày, ông chủ Thiệu lại là người ba bữa đúng giờ, mỗi lần ăn cơm đều nhớ mang thêm cho cậu, Kiều Nhuận Ý lúc nào cảm thấy đói khát cũng có thể tìm được đồ ăn trên bàn làm việc của mình, chưa từng có cảm giác đói mà sau hai tiếng vẫn không ăn gì.

Kiều Nhuận Ý kéo khóa áo đồng phục, tay ấn dạ dày đang không ngừng run rẩy, nhanh chóng từ lối đi cho nhân viên đi ra ngoài, lần theo trí nhớ tìm được quầy hàng bán bánh rán.

“Vẫn như cũ?” Cậu đã là khách quen, ông chủ ngựa quen đường cũ lấy bánh, Kiều Nhuận Ý nói: “Hôm nay thêm thịt thăn.”

“Được.”

Chủ quán động tác nhanh nhẹn, chiếc bánh nóng hầm hập chuyển đến lòng bàn tay cậu, Kiều Nhuận Ý thổi thổi, chưa đợi nguội bớt đã cắn một ngụm, bị nóng suýt xoa nhưng vẫn nhăn mặt cắn thêm một miếng.

Ông chủ nói: “Cậu chậm một chút, cẩn thận nóng đấy.”

Kiều Nhuận Ý mấp máy môi, chịu đựng nóng bỏng mà nuốt đồ ăn, dạ dày cuối cùng cũng có đồ vật, cậu cảm thấy cảm xúc lo âu hơi giảm bớt, ngại ngùng cười với ông chủ.

Cậu thanh toán tiền, vừa đi vừa ăn, ngón tay cứng đờ vì lạnh lẽo chậm rãi ấm lên, cơ bắp run rẩy cũng đang dần hòa hoãn.

Kiều Nhuận Ý thời cấp ba lúc bị đói sẽ tay chân lạnh lẽo, cả người phát run.

Nhưng lúc ấy cậu không nghĩ quá nhiều, đến khi lớn tuổi mới biết đây là triệu chứng rối loạn lo âu.

Cậu cử động cánh tay căng cứng, hơi thư giãn gân cốt một chút.

Vốn tưởng lớn tuổi như vậy sẽ không bị đói mà căng thẳng nữa, không ngờ trở về lần nữa nhưng tình trạng bệnh không hề giảm đi.

Từ khi nhận số tiền mặt nặng trĩu của ông chủ Thiệu, Kiều Nhuận Ý đã suy nghĩ có nên tìm một bác sĩ tâm lý, tốt nhất làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân, mặc dù rất không muốn nhưng nếu đã quay lại thì ít nhất cũng bảo đảm mình không trẻ tuổi ch·ết sớm nữa.

Cậu ngồi trên cột đá chắn xe bên đường, một tay xoa bóp bắp chân phải đứng thẳng quá lâu.

Lúc này đã không còn xe buýt nữa, Kiều Nhuận Ý nghỉ ngơi một lúc, ăn hết bánh rán, lấy tiền lẻ ra đếm, đứng dậy đi tới ven đường.

Hai phút sau khi cậu đi, một người thở hồng hộc đi tới cột đá cậu vừa ngồi, tay cầm một ly trà sữa nóng, nhìn ngó xung quanh.

Chiếc ô tô đen chậm rãi dừng trước mặt hắn, tài xế hạ cửa kính xe xuống, nói: “Thiệu Nhi, người đã về rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Thiệu Lập Hiên vội vàng đi lên: “Cậu ấy về thế nào?”

“Gọi taxi, yên tâm đi, tôi nhớ kỹ biển số xe rồi.”

Thiệu Lập Hiên ngẩn ngơ, tâm trạng đột nhiên tốt lên.

Ngày xưa Kiều Nhuận Ý không dám gọi xa taxi, toàn đi bộ về nhà, hắn nghĩ chắc là do mình cho cậu tiền dư dả.

Kiều Nhuận Ý vừa lên xe đã ngủ mất, được tài xế nhắc nhở mới tỉnh.

Chỗ này là một khu phố cũ, hẻm nhỏ toàn là nhà trọ giá rẻ, Kiều Nhuận Ý xuống xe đã có mấy người say rượu lẩm bẩm đi qua.

Kiều Nhuận Ý hơi tránh đi, lấy tiền mặt trả tiền.

Tài xế có chút lúng túng: “Không có WeChat à?”

Kiều Nhuận Ý thẳng thắn thành khẩn: “Cháu không có di động.”

“Chú không có tiền lẻ trả lại.” Tài xế nhìn hai mươi đồng cậu đưa.

Kiều Nhuận Ý cúi đầu lục túi, mười bảy đồng.

“Được rồi, thấy cháu là học sinh, lấy cháu mười lăm đi.” Tài xế thở dài, đưa trả cậu năm đồng.

“Cảm ơn chú.” Kiều Nhuận Ý cảm kích mà tiễn tài xế, vừa ngoảnh đầu đã thấy một gương mặt quen thuộc.

Đối phương chắp tay sau lưng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu: “Được đấy Kiều Nhuận Ý, đi xe taxi, con có tiền đúng không.”

“Có hơn ba một chút.” Kiều Nhuận Ý xoay người, Kiều Kiên Thật đi theo phía sau, có chút khinh miệt nói: “Con còn có tiền hơn ông đây.”

Kiều Nhuận Ý nghe ra ý bóng gió, nghiêng đầu hỏi: “Thắng nhiều hay ít?”

Kiều Kiên Thật cười toét miệng, sờ lưng quần, liếm ngón tay bắt đầu đếm ngay trước mặt cậu: “Một, hai, ba……”

“700.” Kiều Nhuận Ý cười: “Không tồi.”

Kiều Kiên Thật lập tức thẳng sống lưng, vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

“Đúng lúc con phải dùng, ba đưa đây đi.” Kiều Nhuận Ý duỗi tay đoạt lấy, xoay người tiếp tục về phía trước.

Kiều Kiên Thật nhìn tay trống rỗng, không ngờ con trai lớn lại làm ra hành vi này, vội vàng đuổi theo: “Kiều Nhuận Ý, con không thể lấy tiền của ba.”

“Con cần dùng.”

“Con gọi xe về chứ làm cái gì.”

“Trước đấy con mượn giáo viên tiền còn chưa trả, lần trước ba để con mượn tiền bạn mua đề thi cũng chưa trả.” Kiều Nhuận Ý bình tĩnh nói: “Hơn nữa trời lạnh, lớp 12 áp lực lớn, giáo viên nói gần đây thành tích của con hơi trượt xuống, có khả năng không được đi thi giải toán học.”

Ba cậu thấp thỏm trong lòng, hoảng loạn nói: “Không được đi thi?”

“Đúng vậy.” Kiều Nhuận Ý nói: “Tiền xe con còn không có thì đi thi kiểu gì.”

“Không phải trường học có xe đón đưa……”

“Ai nói với ba là có xe đón đưa?”

“Con nói mà.”

“Đấy là con sợ mọi người lo lắng.” Kiều Nhuận Ý xòe bàn tay cho ông xem: “Ba nhìn xem tay con có giống tay học sinh không, trời lạnh như vậy ba còn trông chờ con đi nhà ăn rửa chén à?”

Ngón tay Kiều Nhuận Ý rất trắng, chỉ là lòng bàn tay lại có chút nứt nẻ, tuổi còn trẻ mà lòng bàn tay đã sớm có vết chai.

Kiều Kiên Thật lập tức không dám hé răng.

Cũng may còn chút lương tâm.

Kiều Nhuận Ý nói: “Tiền này con lấy, tiêu như thế nào sẽ kê danh sách cho ba xem, có ý kiến gì nữa không?”

Kiều Kiên Thật lắc đầu, thái độ nhìn qua rất là phức tạp: “Thế… con chừa lại chút cho ba đi, ngày mai ba còn phải ăn sáng.”

Kiếp trước Kiều Nhuận Ý rất dễ mềm lòng, cậu cảm thấy người trong nhà tuy có khuyết điểm nhưng ít ra vẫn là người nhà, rất quan tâm yêu thương cậu, cho nên từ sớm đã hiểu chuyện, tự lực cánh sinh, cố gắng không thêm phiền toái cho cha mẹ.

Cho đến sau đó cậu mới phát hiện, cậu sở dĩ được yêu thương là bởi vì thành tích tốt, có thể kiếm tiền, chứ không phải bởi vì cậu là con ruột.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Nhuận Ý chẩn đoán bị bệnh trầm cảm, làm cái gì cũng không có tinh thần, không thấy phương hướng, nằm ở nhà nửa năm.

Nửa năm ấy cậu cuối cùng cũng thấy được cái gì gọi là địa ngục trần gian.

Bên tai tràn ngập tiếng nhục mạ và b·ạo l·ực, từ nhỏ đến lớn thành tích của cậu đều tốt, thi đại học là Trạng Nguyên, đã từng mang vinh dự cho gia đình này, tất cả đều trở thành quá khứ, cha mẹ đã từng nâng cậu lên tận trời giờ đây lại vứt bỏ như giày rách.

Em trai cũng bắt đầu vừa ghét bỏ vừa đau lòng, không rõ vì sao cậu lại biến thành như vậy.

Câu mà cậu nghe được nhiều nhất chính là “Cái nhà này về sau dựa vào con”.

Lúc ấy người trong nhà thường nói trời của bọn họ sập rồi, bởi vì Kiều Nhuận Ý không trông cậy được nữa.

Nhưng bọn họ không biết là Kiều Nhuận Ý sống trong những lời chỉ trích và thóa mạ như vậy, trời của cậu cũng sụp rồi.

Cậu buộc mình phải đứng lên một lần nữa, xuất phát lại lần nữa, khi cậu lại thành công, cha mẹ và em trai lại trở nên hòa ái dễ gần, hỏi han ân cần.

Lời nói của Kiều Nhuận Ý ở trong nhà tựa như thánh chỉ.

Sống đến 30 tuổi, người khác thế nào Kiều Nhuận Ý không biết, nhưng người nhà của mình là thứ gì thì cậu đã thấy rõ ràng.

Ngày xưa nếu ba cậu nói như vậy thì Kiều Nhuận Ý ít nhất sẽ đưa trả ông 500, bởi vì cậu cảm thấy ba mình đến tuổi này mà trong tay không có chút tiền nào, quá thảm.

Bản thân cậu còn nhỏ, dù sao mặt mũi cũng không đáng tiền.

Nhưng hiện tại Kiều Nhuận Ý cảm thấy loại người da mặt dày này có mặt mũi hay không cũng không có gì ghê gớm.

Cậu rút ra hai mươi đồng, đưa qua: “Về sau mỗi sáng ba cũng ăn bánh bao đi, thỉnh thoảng cũng ăn màn thầu rồi nước sôi để nguội gì đó, đừng ngày nào cũng uống canh thịt bò, cẩn thận gan nhiễm mỡ.”

Ba cậu cảm thấy cậu hơi lạ, nhận hai mươi đồng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngày mai ba với chú Lương có hẹn, đưa thêm chút đi?”

“Giờ giáo viên hơi bực con rồi……” Kiều Nhuận Ý ngừng lại: “Nếu không thì không trả tiền cho thầy ấy nữa, không đi thi toán luôn, dù sao cũng không có tác dụng gì.”

“Đừng đừng đừng.” Kiều Kiên Thật vội vàng nói: “Nhà chúng ta chỉ trông chờ vào con, trước tiên vẫn nên trả tiền cho thầy giáo đi.”

Nếu trước kia Kiều Nhuận Ý nghe được lời này cậu sẽ cảm thấy mình được giao trọng trách, hiện tại cậu chỉ muốn khịt mũi coi thường.

Nói thẳng ra chẳng qua do ông không có bản lĩnh nên muốn dựa vào con trai để tăng thể diện, nếu không phải vì mặt mũi thì ông tuyệt đối không cho Kiều Nhuận Ý một xu.

“Được.” Kiều Nhuận Ý cất tiền đi, ba cậu lại hỏi: “Không phải trước đấy nói sẽ tự mình làm thêm trả tiền à, tiền làm thêm của con đâu?”

“Không dám nói với cả nhà, sợ mọi người lo lắng, hai ngày trước lúc con tới nhà ăn bị té xỉu, làm vỡ rất nhiều chén đĩa, con còn ngã đè lên.” Kiều Nhuận Ý vén tay áo, dưới ánh đèn đường quả nhiên có mấy vết thâm thâm vừa kết vảy, ba cậu căng thẳng trong lòng: “Sao con không nói với ba?”

“Sợ ba mắng con.” Kiều Nhuận Ý bày ra bộ dạng áy náy: “Con coi như làm không công rồi, toàn bộ dùng để bồi thường cho người ta.”

“Haiz.” Ba cậu thở dài, ưu sầu nói: “Con té xỉu, có muốn đi bệnh viện khám chút không?”

“Làm gì có tiền.” Kiều Nhuận Ý rũ lông mi: “Dù sao cũng không ch·ết được.”

Ba cậu còn muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, chỉ là càng thêm ưu sầu.

Thành công dời đi áp lực, Kiều Nhuận Ý không nói thêm nữa, về đến nhà liền uống chén nước, rửa mặt ngâm chân rồi lên giường nghỉ ngơi.

Nói là nhà nhưng kỳ thật cũng là nhà trọ giá rẻ, một căn phòng không đến hai mươi m2, đặt hai cái giường.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Kiều Nhuận Ý nghe được cha mẹ bên kia truyền đến động tĩnh.

“Nhuận Nhuận nói nó té xỉu ở tiệm cơm.”

“Cái gì?!” Là giọng của mẹ cậu, tiếp theo lại nhỏ tiếng xuống, có vẻ bị Kiều Kiên Thật ngăn lại.

Không lâu sau có người nhẹ chân nhẹ tay tới gần mép giường Kiều Nhuận Ý, thở dài một tiếng rồi lại rời đi.

Kiều Nhuận Ý một đêm nửa ngủ nửa tỉnh, sáng hôm sau tỉnh dậy có chút hoảng hốt.

Bên cạnh vẫn là Kiều Mãn Ý đang ngủ, khuôn mặt đối phương nhìn qua còn non nớt, chưa lộ ra sắc mặt lòng tham không đáy kia.

Kiều Nhuận Ý lẳng lặng nhìn y vài giây, quay người nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, sau đó duỗi tay lấy tới, đặt bên lỗ tai y.

Kiều Mãn Ý trước nay không bị đồng hồ đ·ánh thức, trước khi y tỉnh lại anh trai đã cẩn thận tắt đồng hồ báo thức đi.

Thông thường y đều chờ anh trai làm xong bữa sáng rồi tới gọi mình rời giường.

Nhưng hôm nay thế giới của y bắt đầu bằng tiếng long trời lở đất.

Kiều Mãn Ý che màng tai đau đớn ngồi dậy từ trên giường, anh trai đã ngồi ở trước bàn đeo tai nghe, thấy động tĩnh nên quay đầu lại xem.

“Anh.” Câu đầu tiên Kiều Mãn Ý đã oán giận: “Đồng hồ báo thức rơi bên lỗ tai em, sao anh không giúp em dịch một chút.”

“Không phải rơi.” Kiều Nhuận Ý dứt khoát nói: “Anh để đấy.”

Kiều Mãn Ý trố mắt, Kiều Nhuận Ý nói: “Đứng lên, nấu cơm đi.”

Con nhà nghèo từ sớm đã biết làm việc nhà, Kiều Mãn Ý biết nấu cơm, chỉ là Kiều Nhuận Ý trước nay không để y động tay, khiến y luôn ỷ lại vào anh trai.

Kiều Mãn Ý nhìn thoáng qua bên ngoài, mới tờ mờ sáng, khí lạnh trong phòng ép y chui về ổ chăn một lần nữa.

Kiều Mãn Ý nhỏ giọng nói: “Em vẫn còn mệt, muốn ngủ tiếp một lát.”

“Được.” Kiều Nhuận Ý tốt tính nói: “Vậy ngủ đi.”

Cậu lại đeo tai nghe, Kiều Mãn Ý yên lòng.

Cũng may anh trai chỉ nói đùa, trời lạnh như vậy mà nấu cơm cái gì.

Y rất nhanh đã ngủ tiếp, Kiều Nhuận Ý ôn bài một lúc, chia xong số tiền mà Kiều Kiên Thật đưa, đặt danh sách trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.

Kiều Mãn Ý ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh, dựng lỗ tai lên không nghe được động tĩnh gì, vì thế lại mơ hồ thêm một khoảng thời gian.

Mỗi ngày bảy rưỡi y có tiết đọc sớm đọc, anh trai 6 giờ rưỡi gọi y rời giường, sau đó ăn bữa sáng, ăn xong y có thể ghé vào giường nghỉ thêm một lát, chờ anh trai dọn bát đũa xong, hai người cùng nhau đi xe buýt tới trường.

Đồng hồ dần dần chỉ đến bảy giờ, Kiều Mãn Ý lại cọ mặt trong ổ chăn.

Hôm nay có vẻ thời gian trôi qua hơi chậm, thường ngày lúc này anh trai nên làm cơm xong rồi, nhưng bây giờ y vẫn chưa ngửi được mùi gạo.

Thời gian chỉ đến 7 giờ 15, Kiều Mãn Ý gọi một tiếng: “Anh ơi, mấy giờ rồi?”

Y chỉ cần trợn mắt nghiêng đầu nhìn một cái là có thể biết thời gian.

Thời gian chỉ đến 7 giờ 20.

“Anh……” Không ai để ý đến y.

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng động, Kiều Mãn Ý nhớ hàng xóm bên cạnh là một người đi làm, người đó 8 giờ đi làm, cho nên thường 7 rưỡi rời giường.

Chẳng lẽ hôm nay dậy sớm?

Kiều Mãn Ý mở bừng mắt.

Trong căn nhà nhỏ cửa sổ đóng chặt, chỉ có khe cửa có ánh sáng lọt vào.

Kiều Mãn Ý xoa mắt, nhìn đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường.

Hai phút sau, y đột nhiên nhảy dựng lên, hoảng loạn kêu gào thảm thiết: “Anh! Anh ơi!! Anhhhh ——”

Tiết đọc sớm, Kiều Nhuận Ý hắt xì một cái, bình tĩnh đọc sách.

Phía sau bên trái, Thiệu Lập Hiên lén nhìn cậu.

Toàn Phụng Hiến chắc là hôm qua thức đêm chơi game, dựng sách lên che mặt rồi nằm ngáy o o.

Mộc Tử Bằng dán băng dán trên mí mắt.

Phía trước, có người đang chép bài tập, có người đang lén xem di động.

Trên đường có một người trẻ tuổi cưỡi xe đạp, người lớn tuổi đang tập thể dục, một cô gái xinh đẹp bị gió thổi làn váy, họ đồng thời quay đầu lại.

Một học sinh trung học đang chạy như điên trên đường, biểu cảm dữ tợn rơi nước mắt như mưa: “Anh… vì sao huhuhuhu……”

Giờ nghỉ, đám con trai sôi nổi bắt đầu rủ nhau tới sân thể dục.

“Có thể mang thêm tôi không?” Kiều Nhuận Ý mở miệng, trong ánh mắt kh·iếp sợ, cậu hơi mỉm cười: “Tôi cũng muốn thử chơi.”

Thiệu Lập Hiên là người đầu tiên phản ứng lại, trực tiếp móc ra 500 đồng, vỗ Toàn Phụng Hiến nói: “Mau đi, mua đồ uống.”

Sau đó đi hai bước tới, nhìn Kiều Nhuận Ý: “Đi sân vận động đánh, sân thể dục có gió, sẽ lạnh.”

“…… Thân thể tôi rất cường tráng.”

“Không được, buổi sáng cậu hắt xì hai cái, khả năng là cảm mạo rồi.” Thiệu Lập Hiên nói xong lại quay trở lại, lấy bình giữ ấm trong ngăn kéo, vặn nắp đưa qua: “Uống ngụm nước ấm.”

Kiều Nhuận Ý: “……”

Thiệu Lập Hiên hoàn hồn, dùng tay lau miệng bình một chút rồi lại đưa qua.

Kiều Nhuận Ý đành phải nhận, uống một ngụm.

Thiệu Lập Hiên nhìn chằm chằm môi cậu, nhìn đôi môi đỏ hồng nhiễm vệt nước lấp lánh, ánh mắt hơi tối lại.

Kiều Nhuận Ý đã bắt đầu dọn sách vở, đứng lên nói: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”

Thiệu Lập Hiên cúi đầu nhìn miệng bình, ngón tay xác nhận nơi môi cậu đã chạm qua, đè lại.

Đến sân vận động, Kiều Nhuận Ý lần đầu tiên tham gia hoạt động tập thể nên mọi người đều hơi kích động, dạy cậu từng kỹ xảo ném bóng rổ.

Thiệu Lập Hiên cầm bình giữ ấm đã đóng nắp, ngón tay đè trên nơi nào đó đã đánh dấu, thường xuyên nhìn Kiều Nhuận Ý một cái rồi lại cúi đầu nhìn bình giữ ấm.

“Đại công tử, làm gì thế, tới đi!”

Kiều Nhuận Ý đã cởi áo khoác đồng phục, bên trong mặc T-shirt cổ tròn, nghe thế cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Thiệu Lập Hiên vội vàng chạy tới: “Đến đây.”

Mộc Tử Bằng: “Cầm bình nước tới làm gì?”

Thiệu Lập Hiên không vui: “Tôi khát, không được à?”

“Vậy cậu nhanh uống hai ngụm đi.” Một bạn học gọi là Ngụy Gia Nam hai tay luân phiên đập bóng, nóng lòng muốn thử: “Đừng lề mề nữa, giải lao có chút thời gian.”

Thiệu Lập Hiên không nói gì, chỉ siết chặt bình giữ ấm, ngón tay tiếp tục ấn ở chỗ nào đó, nhìn Kiều Nhuận Ý.

Hắn dịch lại gần cậu, môi dán bên tai cậu nói nhỏ: “Tôi có thể uống nước cậu đã uống không?”

Kiều Nhuận Ý khó hiểu: “Cậu nói xem, bình nước của cậu mà.”

“Được rồi đại công tử.” Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, Toàn Phụng Hiến trực tiếp c·ướp đi, vặn nắp, Thiệu Lập Hiên trừng mắt nhìn cái nắp điên cuồng xoay tròn, sau đó ‘cạch’ một cái bị lấy xuống, một lần nữa đưa tới trước mặt hắn, “Mau uống đi, uống xong bắt đầu chơi.”

Nắp bình giữ ấm phát sáng, nụ hôn của người trong lòng không biết đã lạc đến phương nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play