Cấp ba Kỳ Lân là trường mới xây, phong cách kiến trúc phù hợp thẩm mỹ người trẻ tuổi, thiếu một chút ấn tượng của trường học kiểu cũ.

Đi ra khỏi nhà ăn có một đường lớn nối thẳng đến khu dạy học, hai bên trồng đầy bạch quả, đang là cuối thu, khắp nơi một màu vàng kim.

Dưới tàng cây không xa đặt một ít ghế dài, Kiều Nhuận Ý đi tới ngồi xuống, ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm lại.

Tia nắng xuyên qua lớp lá thưa thớt, dừng trên mặt cậu, ánh mắt Thiệu Lập Hiên không nhúc nhích.

“Hóa ra ngồi ở đây là loại cảm giác này.” Kiều Nhuận Ý cảm khái, duỗi người nói: “Thật thoải mái.”

Trước kia Kiều Nhuận Ý luôn vội vàng tới, vội vàng đi, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn về phía các bạn cùng lứa đang ngồi trên ghế dài hoặc khoanh chân hoặc ngồi ngay ngắn, cũng sẽ lặng yên mà thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời đi.

Thoải mái thích ý là những từ ngữ không thể liên quan đến cậu.

Thiệu Lập Hiên ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc nói: “Sau này cậu muốn ngồi ở đây bao lâu cũng được.”

“Đương nhiên.” Kiều Nhuận Ý đổi tư thế, một tay chống trên lưng ghế, đỡ đầu mình: “Tôi cũng muốn hưởng thụ cuộc sống.”

Thiệu Lập Hiên không nói gì.

Tiếng chuông leng keng leng keng vang lên, Thiệu Lập Hiên lập tức giơ tay che đồng hồ, tắt âm.

Nhưng Kiều Nhuận Ý đã bị hấp dẫn nhìn qua.

Thiệu Lập Hiên đành phải mở tiếng, hắn không mang tai nghe, mặt đồng hồ truyền ra thanh âm, là bạn ngồi cùng bàn Mộc Tử Bằng: “Đại công tử! Ăn xong rồi phải không, còn đánh bóng rổ nữa không?”

Thiệu Lập Hiên nhíu mày, có chút ghét bỏ: “Không đánh, tôi đang bận.”

“Bận gì?”

“Đang ở cùng Kiều Nhuận Ý.”

“Nhìn cậu kiêu ngạo kìa. Hai người còn chưa ăn cơm xong hả?”

Thiệu Lập Hiên xụ mặt: “Ăn xong rồi, bọn tôi đang tản bộ.”

“Đại Kiều có thời gian tản bộ với cậu?!” Tiếng Mộc Tử Bằng lại lần nữa truyền đến: “Sắp thi tháng mà cậu ấy không luyện nghe à?”

Thiệu Lập Hiên nhìn Kiều Nhuận Ý, Kiều Nhuận Ý nói: “Tạm thời không cần.”

“Không chuẩn bị cho kỳ thi toán?” Mộc Tử Bằng vô cùng kh·iếp sợ: “Cũng không cần giúp giáo viên chấm bài tập?”

Toàn Phụng Hiến: “Không gửi bài cho báo trường? Không về ký túc xá ngủ bù? Buổi tối không đi làm?”

Kiều Nhuận Ý: “……”

Cảm giác lương tâm hơi đau.

“Liên quan gì đến các  cậu.” Thiệu Lập Hiên đen mặt: “Tự lo mình trước đi.”

Điện thoại trực tiếp bị ngắt, Kiều Nhuận Ý cảm giác trên ghế như đang có đinh, cậu yên lặng đứng lên.

Thiệu Lập Hiên cũng đứng lên theo.

Kiều Nhuận Ý bước chân, nhất thời có chút hổ thẹn.

Không ngờ bạn cùng lớp lại hiểu cậu như vậy, còn cậu đã sớm quên mọi người không sót chút nào.

Cậu sờ túi, lấy ra một tờ giấy nháp gấp chỉnh tề, bên trên viết lịch trình đã sắp xếp trong một tuần của cậu.

Thứ hai thứ ba thứ tư đã bị gạch bỏ, nói cách khác hôm nay là thứ năm.

Buổi sáng năm rưỡi rời giường, làm bữa sáng, sau đó đưa Kiều Mãn Ý đi học, trước bảy giờ tới trạm buýt, đúng bảy rưỡi đến phòng học.

Sau đó là tiết đọc sớm, tiếng Anh, toán học, nghỉ giữa tiết sẽ ngủ bù.

Giữa trưa đến nhà ăn làm công, sau đó là luyện nghe, chuẩn bị cho kỳ thi toán.

Tiếp tục là chương trình học buổi chiều.

Bảy giờ tối đi làm thêm, mười rưỡi ăn cơm tối.

Cơm tối còn đặc biệt được khoanh tròn, cậu nhớ cái này nghĩa là cậu quyết định khao bản thân, quả nhiên phía dưới có ghi chú, bữa tối thứ năm khen thưởng bản thân một cái bánh rán giò cháo quẩy, hai trứng kẹp thịt thăn.

Thứ sáu giữa trưa vẫn đến nhà ăn làm thêm, cơm nước xong sẽ ra vườn trường một chuyến, đi tới chỗ gần nhà một chị gái đi du lịch, hót phân, cho mèo ăn.

Buổi tối tiếp tục đi làm thêm, mười giờ ăn bữa tối, nhưng lần này bữa tối không có khoanh tròn, cũng không có ghi chú, nghĩa là cậu tùy tiện ăn chút gì đó.

Kiều Nhuận Ý đã rất lâu không nhớ lại cuộc sống cấp ba, giờ phút này nhìn vào tờ lịch trình trước mặt thì không khỏi đau lòng.

Cậu ngẩng mặt nhìn Thiệu Lập Hiên, tủi thân nói: “Tôi khổ quá.”

Hốc mắt Thiệu Lập Hiên đã ươn ướt, duỗi tay ôm cậu vào lòng.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu cậu: “Nhuận Nhuận không khóc, tôi tích cóp tiền tiêu vặt nuôi cậu.”

Kiều Nhuận Ý: “……”

Tủi thân đã bị xấu hổ thay thế, cậu đẩy Thiệu Lập Hiên ra, ấp úng nói: “Tôi… nói đùa thôi.”

Thiệu Lập Hiên đành phải nói: “Tôi cũng nói đùa.”

Kiều Nhuận Ý tiếp tục đi phía trước, bên cạnh có hai nam sinh đi qua, một nam nói: “A Hổ, cậu có thể vĩnh viễn yêu tớ không.”

Một nam sinh khác nói: “Đương nhiên, cậu mãi là cục cưng của tớ.”

Kiều Nhuận Ý yên lặng quan sát, lẳng lặng trầm tư.

Chẳng lẽ là do trước kia mình không kết bạn nên không biết, tình anh em giữa bọn con trai đều sến như vậy sao.

Xem ra sau này phải làm quen một chút.

Cậu nắm góc áo, nghĩ xem nên làm thế này giảm bớt xấu hổ.

Căn cứ vừa rồi quan sát, cậu chỉ cần phối hợp với Thiệu Lập Hiên là được rồi, dù sao đối phương cũng không thật sự đưa tiền tiêu vặt cho cậu đâu.

“Ông chủ.” Thiệu Lập Hiên nhất thời chưa quen cái xưng hô này, theo bản năng nhìn cậu.

Kiều Nhuận Ý cười nói: “Hiện tại một tháng cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt.”

“Tôi...” Cậu cười khiến nhịp tim Thiệu Lập Hiên đập nhanh hơn: “Giờ tôi một mình ở bên này, mẹ tôi một tháng cho hai vạn, ba tôi cho ba vạn, nhưng tôi có thể nói với ba tôi là một tháng mẹ cho năm vạn, như vậy để tỏ vẻ mình mạnh hơn mẹ, ông ấy sẽ cho tôi thêm hai vạn.”

Kiều Nhuận Ý bị từng chữ ‘vạn’ đập cho choáng váng: “Ba mẹ cậu không bàn bạc với nhau sao?”

“Để tỏ vẻ thân mật, hai người bọn họ chưa bao giờ nói đến tiền, bởi vì ba tôi cảm thấy nhắc đến tiền sẽ tổn thương tình cảm.”

“……”

“Nhuận Nhuận, cậu làm sao vậy.”

“À. Tôi hơi choáng.”

“Cái gì?”

“Vì lời cậu nói nghe rất có hợp lý nhưng cẩn thận nghĩ thì thấy hơi kỳ quái, sau đó cẩn thận ngẫm lại thì rất hợp lý……Vậy đấy.”

Hai người vừa đi vừa nói, Thiệu Lập Hiên rất nhanh đã nghĩ thông suốt: “Cậu muốn nói là nhắc đến tiền tổn thương tình cảm tình thì hợp lý, nhưng hai vợ chồng không bàn chuyện kinh tế thì không giống một gia đình đúng không.”

“Không khác lắm.”

“Thật ra là do nhà tôi giàu quá, nhắc đến sẽ tương đối mệt.” Thiệu Lập Hiên muốn lý giải cho cậu hình thức gia đình này: “Cậu nghĩ xem, nếu mỗi ngày bắt cậu đếm tiền, số má loạn xạ đau đầu nhức óc, có phải rất phiền không.”

Kiều Nhuận Ý cười sâu xa một tiếng.

Tuy không biết mình nói sai cái gì nhưng Thiệu Lập Hiên vẫn thức thời mà ngậm miệng.

Kiều Nhuận Ý bắt đầu đi về hướng ký túc xá, Thiệu Lập Hiên yên lặng đi bên cạnh, lúc bắt đầu lên lầu mới một lần nữa tìm được đề tài: “Nếu là Nhuận Nhuận thì hẳn là sẽ giữ quyền kinh tế trong nhà phải không?”

“Ừm.” Kiều Nhuận Ý nói: “Dù sao cũng là tiền tôi kiếm được, tôi rất thích đếm tiền.”

DNA Thiệu Lập Hiên nảy lên, ám chỉ: “Tôi thích nộp hết tiền lên.”

Kiều Nhuận Ý nhíu mày, cảm thấy hai người tam quan không hợp, nhưng Thiệu Lập Hiên ngay cả chuyện chuyển trường theo đuổi chân ái mà còn làm được, muốn nộp hết tiền cho vợ cũng rất bình thường.

Cậu tôn trọng chúc phúc: “Khá tốt.”

Thiệu Lập Hiên cho rằng cậu không hiểu: “Tôi cảm thấy đàn ông nên thương vợ, nên giao tiền cho vợ quản.”

Kiều Nhuận Ý bắt đầu khó chịu: “Dù sao tôi cũng không cho.”

Thiệu Lập Hiên trông mong nhìn cậu: “Ngẫm lại đời này nếu ngày nào cũng nhìn thấy người yêu cầm tiền của tôi, ch·ết cũng nhắm mắt.”

Kiều Nhuận Ý dần dần cảm thấy tam quan của bản thân bị khiêu khích, cậu bắt đầu ghét bỏ tên cuồng yêu đương này: “Tiền của tôi tôi phải tự đếm mới vui.”

“Cậu nói rất đúng.” Thiệu Lập Hiên nói: “Tôi cảm thấy tự mình đếm tiền không có ý nghĩa gì, nếu có một người để tôi nộp lên……”

“Cậu thích nộp thì nộp.” Kiều Nhuận Ý bực bội: “Không cần liên tục nhắc lại với tôi, dù sao tôi sẽ không nộp lên, tôi muốn tự mình quản tiền, ai cũng không được động đến tiền của tôi.”

Bầu không khí thay đổi, Thiệu Lập Hiên nhanh chóng nghĩ xem câu nào của mình chọc tới cậu, cũng cứng đờ mà tỏ vẻ: “Vừa rồi ý tôi là hai chúng ta thật sự quá phù hợp.”

Kiều Nhuận Ý cảm thấy logic của hắn có vấn đề.

Hai người bọn họ một quỷ mê tiền, một yêu lú mề, rõ ràng là tam quan không hợp, hợp quái gì.

Nhưng Kiều Nhuận Ý vẫn luôn nhớ rõ người trước mặt là ông chủ, cậu hắng giọng: “Vấn đề này chúng ta không cần bàn nữa, tôi tôn trọng quan điểm của cậu, cậu cũng không cần thuyết phục tôi tiếp thu lý luận của cậu nữa, được chứ.”

Lúc này Thiệu Lập Hiên mới nhận ra là sai chỗ nào, hắn nỗ lực giải thích: “Không phải tôi muốn cậu tiếp thu lý luận của tôi, ý tôi là tôi vừa vặn thích nộp lên……”

“Ngủ thôi, ngủ ngon.” Lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, Kiều Nhuận Ý trực tiếp đóng cửa ký túc xá.

Thiệu Lập Hiên đứng ở bên ngoài, giọng điệu nặng nề: “…… Mà cậu vừa vặn thích quản tiền.”

Kiều Nhuận Ý ngồi trên giường, hít sâu.

Có lẽ kiếp trước ông chủ Thiệu trong mắt cậu thật sự quá thông minh, giờ phút này đối mặt với sự ngốc nghếch của ông chủ nhỏ, Kiều Nhuận Ý hơi không chấp nhận được.

Kiếp trước lúc cậu với Thiệu Lập Hiên phối hợp với nhau, đối phương không nói lời nào cũng đã là hỗ trợ mạnh nhất, mà hiện tại hắn tùy tiện nói một câu cũng khiến Kiều Nhuận Ý cảm nhận được hơi thở mùa xuân.

Cuồng yêu đương thật sự quá đáng sợ, vẫn nên nhanh chóng để hắn thất tình đi.

Kiều Nhuận Ý tính toán xong, bò dậy bắt đầu luyện nghe.

Tuy trình độ tiếng Anh của Kiều Nhuận Ý 30 tuổi đã có thể nhẹ nhàng ứng phó các loại xã giao, nhưng cậu đã tốt nghiệp cấp ba lâu lắm rồi, cần phải bảo đảm lúc thi không có sai sót nào.

Chờ đến khi xác định trình độ của mình vẫn gánh được tiếng Anh cấp ba cậu mới tháo tai nghe xuống, lấy đề thi toán, bắt đầu giải đề.

Học sinh cấp ba Kỳ Lân không được phép mang di động, học sinh phần lớn sẽ đặt điện thoại ở ký túc xá, hoặc là nộp lên văn phòng giáo viên.

Thiệu Lập Hiên cũng vậy, lúc đi học chỉ mang đồng hồ, nhưng công năng của đồng hồ dù sao cũng có hạn.

Thiệu Lập Hiên trở lại phòng ngủ việc đầu tiên là lấy di động, xem số dư tài khoản.

Lúc Toàn Phụng Hiến chơi bóng trở về, cửa sổ ký túc xá đang mở toang.

Thiệu đại công tử ngồi trước cửa sổ, đồng phục xanh trắng mà hắn mặc đến vô cùng tuấn tú, biểu cảm thâm trầm khiến hắn nhìn qua có chút u buồn.

Toàn Phụng Hiến: “Làm sao vậy, mặt ủ mày ê.”

“Tôi đang phiền não về số dư.”

Mộc Tử Bằng tò mò đi tới: “Tôi nhìn xem…… Omg, số này mà cậu còn sầu à.”

Thiệu Lập Hiên rũ lông mi, nói: “Nếu chỉ có mình tôi thì đương nhiên không lo.”

“Sao thế, hiện tại cậu biến thành hai người?” Toàn Phụng Hiến hiếm lạ mà nhìn bụng hắn.

Thiệu Lập Hiên: “…… Thôi, nói cậu cũng không hiểu.”

Kiều Nhuận Ý nhớ người không quá tốt, nhưng nhớ đề vẫn rất ưu tú, ít nhất lần này cậu không cần học hành đến mất ăn mất ngủ như kiếp trước, ít nhiều cũng coi như có lợi.

Nhân thời gian nghỉ trưa, cậu ngủ một lát.

Lúc tỉnh lại còn chưa tỉnh táo lắm.

Xoa đầu tóc lộn xộn, một lúc lâu mới dụi mắt đứng dậy, sửa sang giường đệm một chút, sau đó mở cửa.

“Nhuận Nhuận.” Thiệu Lập Hiên đứng ở cửa, mặc áo khoác đồng phục trắng xanh, bưng chậu rửa mặt màu đỏ, đầu vai vắt một cái khăn mặt màu vàng, ánh mắt ấm áp mà thành kính: “Cậu tỉnh rồi, rửa mặt đi.”

Cảnh này khiến Kiều Nhuận Ý hơi hoảng hốt.

Kiếp trước lúc cậu không cẩn thận ở công ty suốt đêm cũng thường xuyên thấy được một màn như vậy, khi cậu ngẩng đầu lên từ máy tính, đối phương cũng giống bây giờ, đặt khăn lông ngâm vào nước rồi lại vớt ra, ẩm ướt ấm áp đắp trên mặt cậu.

“Đại công tử làm gì thế? Sao lại làm công việc của tiểu nhị*?”

(*) Bồi bàn trong truyền thống của người Hoa còn được gọi là tiểu nhị là một thanh niên vắt một cái khăn trên vai, đầu đeo mũ vải chuyên mời chào khách khi họ bước vào quán và hay bưng, rót trà ra mời khách và ghi thực đơn. (Wikipedia)

“Đại Kiều thật có phúc.”

Vài tiếng chế nhạo truyền đến, trên hành lang có vài người đang nhìn bọn họ, Kiều Nhuận Ý hoàn hồn, duỗi tay nhận chậu rửa mặt, thuận tiện để hắn vào phòng.

Ánh sáng trong phòng ngủ tươi đẹp mà ôn nhu, Kiều Nhuận Ý giương mắt ngóng nhìn gương mặt non nớt trước mắt, truy tìm ánh mắt khiến người khác an tâm trong trí nhớ. 

Cậu nhẹ giọng gọi: “Ông chủ?”

Giọng cậu quá nhẹ, Thiệu Lập Hiên không kìm được mà nhìn vào mắt cậu, cũng nhẹ giọng: “Sao?”

“Anh cũng xuyên về rồi?” Kiều Nhuận Ý duỗi tay chọc hắn, mặt Thiệu Lập Hiên cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay cậu, ngay cả cậu nói gì cũng chưa nghe rõ đã nhìn chằm chằm cậu, đáp lại một tiếng.

Kiều Nhuận Ý dần dần nhận thấy khí tức tuyệt đối không giống ông chủ tương lai từ trên người hắn.

Cậu phản xạ có điều kiện mà rút tay về, khô cằn nói: “Cảm ơn nhé.”

“Cậu với tôi không cần phải khách khí như vậy.”

Kiều Nhuận Ý nhúng tay vào chậu rửa mặt, mặt nước gợn sóng khiến ngón tay cậu như bạch ngọc tự nhiên sinh trưởng.

Thiệu Lập Hiên đứng ở một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy đôi tay này lúc cầm tiền chắc chắn rất đẹp.

“Nhuận Nhuận, buổi chiều tan học cậu có thời gian không?”

“Tôi phải làm thêm.”

“Chỉ năm phút.”

Buổi chiều, vừa đến thời gian tan học học sinh nối đuôi nhau ào ra bên ngoài hướng, Thiệu Lập Hiên với Kiều Nhuận Ý chen lấn bên trong đi đến phía trước.

Kiều Nhuận Ý cầm nhìn thoáng qua thời gian: “Đã nói là năm phút đấy nhé, tôi chờ bus đến chỗ làm cũng cần thời gian, không thì sẽ đến trễ.”

Thiệu Lập Hiên “ừ” một tiếng.

Kiều Nhuận Ý đi theo hắn vào cổng trường, Thiệu Lập Hiên chọn một cái ghế dài ở ven đường, lau khô để cậu ngồi xuống, thái độ nghiêm túc mà cường điệu: “Năm phút.”

Chờ khi Kiều Nhuận Ý gật đầu, hắn lập tức chạy qua bốt bảo vệ, đi vào một cây ATM phía sau.

Trong lòng kích động, tay cầm thẻ không kìm được mà phát run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play