“Giám đốc Kiều, anh đi làm lại rồi.”

Cửa tự động vừa mở ra, nhân viên lễ tân lập tức buông phấn lót trong tay, lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn, cúi người.

Ghế tiếp khách sạch sẽ ngăn nắp, đại sảnh của tập đoàn mái vòm cao rộng.

Thanh niên quần áo sạch sẽ nhìn quanh một vòng rồi gật đầu, mỉm cười đáp lại.

Cậu xoay người đi tới thang máy riêng cho quản lý cấp cao, chờ đến khi thân hình hoàn toàn biến mất lễ tân mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Thật hiếm gặp, lần này giám đốc Kiều nghỉ tận ba ngày.”

Lễ tân khác rõ ràng là mới tới, nhìn có chút thận trọng, nhỏ giọng hỏi: “Ba ngày rất dài sao?”

“Đối với cấp cao khác thì không dài, nhưng cô biết anh ấy là ai không, Kiều Nhuận Ý đấy.”

Kiều Nhuận Ý, điển hình của người cuồng công việc, tinh anh mới lên, cả năm không nghỉ.

Cũng không phải do ông chủ không chịu cho cậu nghỉ ngơi, chỉ là tự cậu không muốn nghỉ thôi.

Không chút nào khoa trương mà nói, cậu vào công ty đã nhiều năm nhưng chưa một lần nghỉ phép, mỗi ngày không phải ở công ty thì là ở nước ngoài, hoặc là đang trên bàn đàm phán, nghe nói cậu ở nhà cũng thường xuyên sửa sang lại phương án hoặc là mở hội nghị xuyên quốc gia.

Cả công ty thì cậu cố gắng nhất, cũng được ông chủ coi trọng nhất.

“Sao phải liều mạng như vậy chứ.”

“Vì sao à.” Lễ tân bên cạnh tiếp tục makeup, nói: “Cô biết năm kia anh ấy hai mươi tám tuổi đã mua một căn nhà ở đâu không? Dược Long Phủ đấy, ông chủ còn bao toàn bộ tiền trang hoàng cho anh ấy, phòng để quần áo mỗi quý đổi mới một lần, đặt may riêng, đồ phối đều được ông chủ tặng, cô nói xem anh ấy vì cái gì.”

Lễ tân nhỏ lộ ra vẻ mặt hâm mộ, lại nhịn không được hóng chuyện: “Ông chủ đối xử với anh ấy có hơi đặc biệt.”

“Tất nhiên, cô nhìn mặt anh ấy đi, nói là nhan sắc trời ban cũng không quá.” Cô lại hạ giọng: “Thật ra trong công ty không ít người hoài nghi ông chủ thích anh ấy, đương nhiên cũng chỉ dám lén lút nói thôi.”

“…… Có gì nói nấy, tôi cảm thấy anh ấy với ông chủ rất xứng đôi.”

“Cô không biết đâu, bọn tôi đều lén gọi anh ấy là bà chủ.”

“Hả?”

“Ông chủ của chúng ta thật ra có hơi theo chủ nghĩa hưởng lạc, do gia cảnh tốt mà, làm việc không để ý lắm. Mấy ngày nay giám đốc Kiều xin nghỉ, không khí trong công ty rõ ràng thoải mái không ít, nhưng giờ anh ấy đi làm lại, cô xem đi, ông chủ chắc chắn sẽ nghiêm túc lên.”

“Đây không phải là điển hình của vợ quản nghiêm sao……”

Hai người lén cười một trận.

Lễ tân nói: “Thật không dám giấu giếm, mỗi lần anh Kiều ở đây tôi đều cảm thấy sếp vô cùng nghiêm túc vô cùng khí thế, anh ấy vừa đi thì……”

Cửa tự động lại lần nữa mở ra, hai người vội đứng lên mỉm cười: “Ông chủ buổi sáng tốt lành.”

Thiệu Lập Hiên không liếc mắt một cái đã lười nhác đi tới thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, hai lễ tân một lần nữa ngồi xuống, lễ tân nhỏ thở ra một hơi: “Sao tôi cảm thấy cô nói sai rồi, ông chủ mới là người khiến không khí trở nên nghiêm túc, vừa rồi giám đốc Kiều còn thân thiện gật đầu với chúng ta ……”

“Cô biết cái gì, lúc giám đốc Kiều có mặt thì ông chủ cũng sẽ gật đầu, giờ anh ấy không có mặt nên ông chủ mới không coi ai ra gì như vậy.”

“Cô nói lời này giống như ông chủ đang diễn……”

“Hắn đang diễn mà, tôi nói với cô, ba ngày giám đốc Kiều xin nghỉ, mỗi ngày hắn đều hơn mười một giờ mới đến công ty, nhưng lúc giám đốc Kiều đi làm thì hắn sáng đi chiều về, chưa từng đến trễ.”

Trong thang máy, Thiệu Lập Hiên nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, lại nhìn số tầng đang lên, chậm rãi đứng thẳng người, sửa sang lại cà vạt.

Cửa thang máy mở ra, người đàn ông tây trang giày da giương mắt, ánh mắt lười nhác được thay bằng sắc bén và nghiêm túc.

Tầng cao nhất yên tĩnh, chỉ có thư ký đi vào, nhìn thấy hắn liền đứng lên nói: “Giám đốc Kiều đang trong văn phòng của anh.”

Bước chân hơi khựng lại, hắn nói: “Lập tức thông báo đến các bộ phận, đúng 8 giờ rưỡi mở họp.”

“Vâng.” Thư ký nhanh nhẹn cầm điện thoại, Thiệu Lập Hiên đẩy cửa bước vào.

Trên sofa có một thanh niên đang ngồi, nghiêng đầu chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sườn mặt trắng nõn, lông mi không nhúc nhích, cả người nhìn qua như con rối tinh xảo.

Mắt Thiệu Lập Hiên không tiếng động sáng lên mấy sắc độ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Trở lại rồi à.”

Kiều Nhuận Ý hoàn hồn, lúc nhìn về phía hắn ánh mắt hơi mơ hồ nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, cười: “Ừ.”

Thiệu Lập Hiên đi tới ngồi đối diện cậu: “Ăn sáng rồi hả?”

“Ừ.” Kiều Nhuận Ý nói: “Anh thì sao.”

“Ăn rồi.” Thiệu Lập Hiên đúng sự thật báo cáo: “Bánh bao sữa đậu nành thêm trứng chiên.”

Kiều Nhuận Ý không trả lời.

Thiệu Lập Hiên quan sát sắc mặt, phát hiện cậu có chút không thích hợp: “Làm sao vậy, rất mệt sao?”

“Lười ba ngày nên nhất thời chưa tìm về trạng thái.”

Thiệu Lập Hiên rất thấu hiểu nói: “Không thì tôi lại cho cậu nghỉ thêm mấy ngày?”

Kiều Nhuận Ý mỉm cười, cầm chén trà lên nhấp: “Thật ra hôm nay tôi tới……”

“Ông chủ.” Giọng của thư ký từ cửa truyền đến: “Các bộ phận đã nhận được thông báo, đúng 8 giờ rưỡi sẽ tập hợp ở phòng họp.”

Thiệu Lập Hiên thâm trầm “Ừ’ một tiếng, ánh mắt vẫn đang đặt trên người Kiều Nhuận Ý: “Vừa nãy cậu muốn nói cái gì.”

“Gần tới giờ rồi.” Kiều Nhuận Ý nhìn qua đồng hồ treo tường: “Chờ anh về rồi nói sau.”

“…… Được.” Biết rõ cậu luôn đặt công việc lên hàng đầu, Thiệu Lập Hiên căng đầu gối đứng lên, lại nhịn không được nói: “Cậu không đi cùng sao?”

“Tôi lười thêm một lát.”

Nhìn cậu như đã mất ý chí chiến đấu, cả người trở nên nhẹ nhõm.

Thiệu Lập Hiên cảm thấy hơi lạ, do dự thu hồi ánh mắt từ trên người cậu: “Vậy cậu chờ tôi một lát.”

Kiều Nhuận Ý gật đầu.

Văn phòng nhanh chóng yên tĩnh, Kiều Nhuận Ý tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, vài phút sau di động bỗng vang lên.

Kiều Nhuận Ý nhấn nghe, bên trong truyền đến giọng Kiều Mãn Ý: “Anh, anh đang ở công ty hả? Em có chút việc tìm anh.”

“Lại đòi tiền.” Kiều Nhuận Ý chậm rãi nói: “Yên tâm, chờ anh ch·ết thì di sản đều là của mày.”

“Sao anh nói vậy…… Em chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm, đã lâu không gặp.”

“Tháng trước mới gặp rồi, mày lấy từ chỗ anh mười vạn, nhanh như vậy đã tiêu hết?”

Giọng cậu dịu dàng, không nghe ra nửa phần trách cứ.

Kiều Mãn Ý đầu tiên có chút chột dạ, nhưng sau đó lại đúng lý hợp tình nói: “Không phải do em mở cửa hàng sao, làm buôn bán sao mà trăm phần trăm thành công được.”

“Vậy trong khoảng thời gian này mày hưởng thụ một chút cảm giác nghèo khó đi.”

“Aiz, anh, anh……”

Kiều Nhuận Ý ngắt điện thoại, ngồi thêm vài phút mới thở dài đứng dậy.

Lúc Thiệu Lập Hiên trở lại trước cửa văn phòng, vừa vẽ vẽ vạch vạch trên tài liệu thư ký đưa tới, vừa cúi đầu chỉ đạo gì đó.

Chờ đến khi thư ký tuân lệnh rời đi, hắn giơ tay đẩy cửa ra, cầm lòng không được mà lộ ra tươi cười: “Tôi bận xong rồi……”

Trên sofa đã không một bóng người.

Trên bàn làm việc có một phong thư, bên trên dán một tờ ghi chú.

—— ngại quá, có việc đột xuất, đi trước.

Lấy tờ ghi chú ra, trên phong thư phía dưới viết ba chữ: Đơn từ chức.

Hai phút sau, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, thư ký ngạc nhiên nhìn ông chủ nhà mình hốt hoảng chạy đi, vẻ mặt dại ra.

Kiều Mãn Ý rất hiểu Kiều Nhuận Ý, hầu hết thời gian cậu đều ở trong công ty, cho nên mỗi lần muốn tìm Kiều Nhuận Ý cậu ta đều tới công ty, sau đó muốn gì được nấy.

Thiệu Lập Hiên vào thang máy mới nhớ phải gọi điện thoại cho Kiều Nhuận Ý.

Tay hắn run đến không làm được gì, cũng may số điện thoại của Kiều Nhuận Ý đã được lưu vào phím tắt, dễ dàng tìm được.

Màn hình biểu thị đang gọi.

Kiều Nhuận Ý muốn tránh Kiều Mãn Ý nên đã vứt di động ở thùng rác dưới lầu.

Sau đó đi bộ đi đến bên cạnh đường cái, vẫy một chiếc xe: “Sân bay Giang Châu.”

Kiều Nhuận Ý biến mất, đổi số điện thoại, không vào WeChat, không dùng bất kỳ mạng xã hội nào để lộ ra tin tức của mình.

Trong mấy tháng cuối cùng của cuộc đời, cậu muốn một mình chậm rãi trải qua, chậm rãi tạm biệt thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Có lẽ thế giới cũng hoàn toàn không cần cậu tạm biệt.

Kết cục cuối cùng của cậu là ở một nông thôn xa xôi trong sa mạc Sahara, trước khi mất đi ý thức, Kiều Nhuận Ý cảm thấy như vậy khá tốt.

Khi một lần nữa có ý thức trở lại, Kiều Nhuận Ý đang nghĩ khí hậu khô ráo có thể nhanh chóng hong khô th·i th·ể cậu, vẫn tốt hơn là  trực tiếp chôn ướt, bị kiến gặm cắn.

…… Từ từ, ch·ết rồi mà vẫn còn ý thức sao?

“Ngô Tú Tú, mượn cái bút! Cảm ơn!”

“Cán bộ học tập, đề này giải thế nào.”

“Sao cậu không đi hỏi Đại Kiều.”

“Đại Kiều đang ngủ kìa! Tôi ngại làm phiền cậu ấy, giang hồ cấp cứu, làm ơn làm ơn.”

“Đại công tử, cơm trưa xong đi chơi bóng rổ không?”

“Hại, đừng nhìn, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút.”

Tiếng đập bóng ‘thùng thùng’ vang bên tai cùng với âm thanh ma sát ngòi bút trên giấy, tiếng vui đùa ầm ĩ của thiếu niên tuổi dậy thì, Kiều Nhuận Ý chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh sáng nhất thời làm lóa mắt, Kiều Nhuận Ý đưa tay phải che trước cửa sổ, nhận ra tay trái tê mỏi, rõ ràng cậu đã ghé trên bàn ngủ một lát.

Cậu nhìn quanh phòng học xa lạ mà lại quen thuộc này, nhìn từng gương mặt non nớt đã sớm bị lãng quên trong trí nhớ, hồi lâu không phản ứng gì.

“Đại Kiều!” Một bàn tay vỗ bả vai cậu, có người nói: “Cậu tỉnh rồi.”

Kiều Nhuận Ý hoàn hồn, ngơ ngác nhìn đối phương.

“Sao, tôi Toàn Phụng Hiến đây, cậu không quen à?”

Toàn Phụng Hiến.

Kiều Nhuận Ý gian nan tìm lại thông tin của người này ở trong đầu.

Mấy năm nay, bạn học cấp 3 Toàn Phụng Hiến hình như có liên lạc với cậu một lần, mời cậu đi uống rượu đầy tháng của con, nhưng Kiều Nhuận Ý bận quá nên không đi, chỉ gửi tiền biếu.

Nhưng Toàn Phụng Hiến đã có con rồi mà sao nhìn vẫn trẻ thế?

Kiều Nhuận Ý chần chờ duỗi tay.

Toàn Phụng Hiến gào lên một tiếng, lập tức bụm mặt né tránh: “Đại Kiều gi·ết người à, véo tôi làm gì!”

Kiều Nhuận Ý: “…… Ngại quá.”

Cậu xoa mắt, lại lần nữa mở ra.

Cả lớp lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn cậu.

Kiều Nhuận Ý lại lần nữa nhắm mắt, mở ra, cảnh tượng vẫn thế, tuy đã qua hơn mười năm, phần lớn bạn học cậu đều không nhớ rõ mặt nữa, nhưng bảng đen lớn trong phòng học, còn có kệ sách chất đống sách vở quyên tặng bên cạnh bảng đen thì cậu lại nhớ rõ vô cùng rõ ràng.

Kiều Nhuận Ý hoảng hốt tự véo mình một chút, đau ứa nước mắt.

Lúc Kiều Nhuận Ý công thành danh toại, trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh Thiệu công tử đã từng nhận rất nhiều buổi phỏng vấn tinh anh trẻ.

Trong một lần phỏng vấn, có người hỏi Kiều Nhuận Ý: “Nếu cho cậu một cơ hội trở lại thời cấp 3, cậu có muốn không?”

Kiều Nhuận Ý không cần nghĩ mà trả lời: “Không muốn.”

Phóng viên hỏi: “Vì sao?”

“Tôi rất vừa lòng với bản thân của hiện tại.”

Sau đó kiểm tra ra ung th·ư não, Kiều Nhuận Ý từ chức đi du lịch khắp thế giới, trên đường cũng bị người đồng hành hỏi vấn đề tương tự.

Kiều Nhuận Ý suy nghĩ hai giây, sau đó trả lời chắc chắn: “Ch·ết cũng không quay về.”

Đúng vậy, thà ch·ết cậu cũng không muốn trở lại quá khứ.

30 tuổi tự do tài chính và sinh hoạt, là do cậu trăm cay ngàn đắng đổi lấy.

Cho dù bị ung th·ư não, không sống được bao lâu thì cậu cũng hưởng thụ những gì tự mình nỗ lực có được, ví như cậu có thể trước khi ch·ết nói đi là đi du lịch.

Tất cả mọi người đều sợ hãi cái ch·ết, nhưng không ai nói được cái ch·ết có cái gì đáng sợ.

Nếu cái ch·ết đúng như lời mọi người nói, là một giấc mộng không có ngày tỉnh lại, vậy chẳng phải đó là mục tiêu mà mỗi người hướng sao? Ít nhất chất lượng giấc ngủ của Kiều Nhuận Ý chưa bao giờ tốt.

Kiều Nhuận Ý không sợ ch·ết, bởi vì cậu không biết cái ch·ết có đau khổ không, nhưng quá khứ khốn khổ thì Kiều Nhuận Ý đã trải qua rồi.

Ch·ết đã là gì, có thể đáng sợ hơn cái nghèo sao?!

Nhưng hiện tại Kiều Nhuận Ý lại về thời kỳ bần cùng nhất, gian nan nhất.

Cấp ba.

Kiều Nhuận Ý ch·ết lặng nhìn từng gương mặt không quá quen thuộc trong phòng học.

Sở dĩ nói không quá quen thuộc là bởi vì Kiều Nhuận Ý hồi cấp ba không phải đang bận thì chính là đang bận trên đường, căn bản không có thời gian kết bạn.

Cho dù sau này đi làm, vòng xã giao của Kiều Nhuận Ý nhìn như rộng rãi nhưng kỳ thật chỉ có một người quen thuộc……

Một gương mặt non nớt anh tuấn bỗng lọt vào mi mắt, trong nháy mắt vô cùng trùng khớp với gương mặt quen thuộc ấy.

Kiều Nhuận Ý: ( ˶°ㅁ°) !!

Đối phương: “……”

Cúi đầu đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play