Kiều Nhuận Ý tuổi này lao động rất nhiều nhưng vận động rất ít.
Một lát sau đã thở hồng hộc, đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, Thiệu Lập Hiên thấy thế cũng ném bóng qua cho Mộc Tử Bằng.
Cổ họng hứng gió nên hơi khô, Kiều Nhuận Ý ngồi trên cầu thang, cầm trà sữa nóng hồi sức.
Phát hiện Thiệu Lập Hiên tới đây, cậu thuận miệng oán giận: “Chơi cái này mệt quá.”
“Bởi vì cậu không thường xuyên vận động.” Thiệu Lập Hiên nhìn cậu cong sống lưng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng chạm lưng mình vào lưng cậu.
Kiều Nhuận Ý nhận được chống đỡ thì lập tức thẳng người, thuận thế dựa vào lưng hắn.
Con trai sau khi vận động cả người nóng bỏng, nhiệt độ hai cơ thể kề sát cách một lớp áo.
Kiều Nhuận Ý dựa đầu vào bả vai Thiệu Lập Hiên.
Nghiêng đầu là có thể nhìn được cần cổ thon dài của đối phương, da thịt tẩm mồ hôi, nhìn qua hết sức mềm mại.
Kiều Nhuận Ý nhắm mắt lại, hô hấp dần vững vàng, nhịp tim cũng từ từ bình thường lại.
Thiệu Lập Hiên mím môi, Kiều Nhuận Ý bỗng nhiên ngồi dậy, khàn giọng nói: “Trà sữa ngọt quá, không giải khát được chút nào, ông chủ, bình giữ ấm của cậu còn nước không?”
Bình giữ ấm xuất hiện trước mắt cậu.
Kiều Nhuận Ý ho nhẹ một tiếng.
Cổ họng cậu không tốt, hơi dính chút gió là họng lại không ổn, Kiều Nhuận Ý cau mày, một hơi uống sạch nước còn dư: “Ngại quá, tôi cứ như thùng nước.”
Thiệu Lập Hiên nhìn cậu, nghĩ đến hôm qua Kiều Nhuận Ý mấy lần liên tiếp quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy… cái bình này của tôi dùng tốt không?”
Cái bình thì có gì mà dùng tốt hay không tốt, sang quý đến mức nào cũng dùng để uống nước thôi. Tuy nghĩ như vậy nhưng Kiều Nhuận Ý vẫn rất nể tình mà khen: “Đây là bình nước tốt nhất tôi từng dùng.”
Trên đường về phòng học, Thiệu Lập Hiên thất thần cầm bình nước.
Từ hôm qua Kiều Nhuận Ý đã bắt đầu không bình thường, thường xuyên nhìn hắn, chủ động tiếp cận hắn, còn bịa ra chuyện xuyên qua để tiếp cận hắn.
Một người luôn độc lai độc vãng như vậy mà ngày hôm qua không chỉ nhận nước hắn đưa mà còn nhận tiền của hắn, ngồi xe hắn, hôm nay rõ ràng có trà sữa nhưng cậu lại chê ngọt, chỉ muốn uống nước của hắn.
Cái bình chỉ có một công dụng đơn giản là đựng nước, Kiều Nhuận Ý lại cảm thấy cái bình của hắn là tốt nhất thế giới.
Kiều Nhuận Ý… cũng… thích hắn?
Trưa hôm đó Thiệu Lập Hiên liền đăng một bài hỏi: Nếu phát hiện crush cũng thích mình thì làm sao bây giờ?!
【 Tôi cảm thấy hai ngày nay cậu ấy rất không bình thường, vô cùng thân thiết với tôi, ngày thường cậu ấy không thích vận động nhưng hôm nay lại chủ động nói muốn cùng chơi bóng rổ. Sau khi chơi bóng rổ còn dựa vào lưng tôi, lúc ấy tim tôi suýt thì nhảy ra ngoài. 】
【 Tôi mua trà sữa cho cậu ấy, cậu ấy nói quá ngọt, nhất quyết muốn uống nước từ bình nước của tôi, đây có phải là cậu ấy muốn gián tiếp hôn tôi không? 】
【 Sau khi về lớp tôi lại đi lấy đầy nước đưa sang, cậu ấy không nói hai lời lại uống hơn nửa bình! Giữa trưa đi cho mèo ăn còn hỏi tôi có muốn đi cùng không, nếu không phải bảo vệ ngăn lại thì hai bọn tôi đã đi cùng nhau rồi, ngày thường cậu ấy luôn độc lai độc vãng, bây giờ ngay cả đi làm thêm cũng muốn đưa tôi theo!!! 】
【 Đây rõ ràng là hai bên yêu thầm, chủ post mau thổ lộ đi! 】
【 Chủ động yêu cầu uống nước, hành động này cũng quá rõ ràng rồi! Nhất định là đối phương cũng có ý! 】
【 Trước đấy chủ post cũng từng đăng bài hỏi, người bạn yêu thầm cuối cùng cũng không thể làm lơ bạn nữa? 】
【 Nhanh ở bên nhau đi!!! 】
Thiệu Lập Hiên chăm chú nhìn diễn đàn giao diện hồng nhạt, xem nhẹ những bình luận nói mát, trong đầu chỉ còn lại năm chữ, ‘tỏ tình’, ‘ở bên nhau’.
Có một bình luận mới.
【 Chủ post vẫn nên bình tĩnh một chút, tôi xem bài trước đó bạn đăng, đối phương hiển nhiên là một người quái gở, xem xét logic thì loại người chỉ lo củi gạo mắm muối này không giống não yêu đương như bạn đâu, cho dù đối phương thật sự có hảo cảm với bạn thì cũng sẽ không dễ lao vào tình yêu cuồng nhiệt, kiến nghị chủ post vẫn nên cẩn thận, trước tiên quan sát thêm, chờ xác định lại rồi tỏ tình cũng không muộn. Dù sao thời kỳ mập mờ với người trong lòng cũng rất ngọt đấy~】
Đầu Thiệu Lập Hiên như bị tạt một chậu nước lạnh, nhiệt huyết bỗng chốc tắt ngúm.
Lại có một câu trả lời mới:
【 Mập mờ có gì tốt! Nhìn nhau cười có thể thoải mái bằng mỗi ngày dính lấy nhau không? Sóng vai đi bên nhau có thích bằng được ôm ấp không? Nghĩ đến sau này bạn muốn hôn cậu ấy có thể lập tức trộm hôn một ngụm, không cần phải nhẫn nhịn kìm nén, muốn ôm là ôm, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nhau, người không có người yêu không hiểu được đâu! Huống chi lầu trên cũng nói cậu ấy là người phải vật lộn sinh hoạt, cậu ấy bằng lòng dành thời gian với bạn, đây là chuyện khó khăn cỡ nào? Bạn mà không rèn sắt khi còn nóng, chờ cậu ấy bận đến mức không còn sức yêu đương thì bạn chờ bị bơ tiếp đi! Ngẫm lại những đêm mất ngủ bạn đã trải qua đi, phá tầng giấy mỏng này xong thì hạnh phúc đang chờ bạn đấy thiếu niên! 】
【 Lầu trên đừng nói bừa nữa, theo bài trước đó của chủ post thì chuyện này rất đột ngột, trước kia ngay cả tên của chủ post cũng không nhớ, sao qua một giấc mơ lại gọi là ông chủ? Tôi nói thật nhé, tôi nghi ngờ đối phương phát hiện chủ post giàu nên muốn trèo cao. Quan sát thêm cũng không có gì sai. 】
【 Đột ngột thì mới gọi là rung động! Hoang đường thì mới là tình yêu! Góc độ của bạn quá khách quan, căn bản không phù hợp với chủ post, không tin thì bạn hỏi chủ post xem, hắn có để ý người trong lòng trèo cao không? Kiến thức hạn hẹp thì mới nghĩ là đối phương để ý tiền của mình, tình yêu chân chính là nguyện ý dùng tất cả đổi lấy một cái ngoái đầu nhìn lại của người trong lòng, cho dù bị lừa cũng cam tâm tình nguyện! Ít nhất người trong lòng bằng lòng lừa bạn! 】
Thiệu Lập Hiên nhiệt huyết sôi trào, mặt dần dần nóng lên.
Hắn đương nhiên không cảm thấy Kiều Nhuận Ý là người nói dối để trèo cao, nhưng nếu Kiều Nhuận Ý thật sự là kẻ l·ừa đ·ảo……
Vậy thì thật tốt quá!
Điều này nghĩa là cậu sẽ hoàn toàn đặt hắn ở trong lòng, hơn nữa để lừa hắn mà tốn không ít tâm tư, nói cách khác thì mình đã chiếm cứ một phần sinh mệnh và thời gian của cậu.
Mới nghĩ đã thấy hạnh phúc rồi.
Thiệu Lập Hiên đi tới ban công, để gió lạnh thổi qua sườn mặt, bắt đầu tự hỏi xem làm thế nào để đột phá tầng quan hệ này.
Giao diện máy tính tự động đổi mới, chủ bình luận vừa rồi nhắn lại hai chữ: 【 Ngu ngốc. 】
______
Lúc Kiều Nhuận Ý về đến nhà thì đã khuya, ba mẹ đều có mặt, Kiều Mãn Ý đang đỏ mắt nghe dạy dỗ.
Trịnh Hồng vừa thấy cậu liền nhăn mày, nói: “Mãn Ý hôm nay đến muộn, con biết không?”
“Ồ.” Kiều Nhuận Ý rót nước cho mình, vừa uống vừa hỏi: “Bị phạt đứng?”
“Đâu chỉ phạt đứng, giáo viên gọi điện thoại trách ba một trận.” Kiều Kiên Thật mở miệng, Kiều Nhuận Ý hoàn hồn, dựa vào bàn nói: “Con hư là lỗi của cha, ba đúng là nên bị trách.”
Ba cậu sửng sốt: “Sao lại trách ba? Ngày thường không phải đều do con quản Kiều Mãn Ý sao?”
“Là do ngày thường con quản quá nhiều nên ba mới có thời gian đi chơi mạt chược, đi quán ăn, để chúng ta ở nhà trọ giá rẻ.”
Lời này vừa thốt ra, Trịnh Hồng lập tức nổi giận, bà đập bàn ‘bang’ một cái: “Ông lại đi chơi mạt chược? Kiều Kiên Thật, trước đấy ông nói với tôi thế nào, có phải quên sạch rồi không?”
“Tôi… tôi đâu có đi chơi mạt chược.” Kiều Kiên Thật hoảng sợ: “Bà đừng nghe nó nói bừa, tôi không chơi, thật sự không chơi!”
Kiều Nhuận Ý nhấc ấm trà trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, ấm trà trống rỗng rơi trên mặt đất, tiếng vang lấn át ồn ào ầm ĩ.
Cha mẹ sợ hết hồn mà nhìn lại.
“Con chuẩn bị thi đại học rồi.” Kiều Nhuận Ý nhẹ giọng nói: “Nếu hai người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh.”
Cậu là Trạng Nguyên đợt thi vào cấp ba, ở trường học lại đứng thứ nhất, nói cậu là bộ mặt và tương lai của Kiều gia cũng không quá.
Ba mẹ cậu tịt ngòi, Trịnh Hồng ngồi xuống, Kiều Kiên Thật cũng ngồi, liếc nhau một cái, trong mắt đều có chút nghi ngờ.
Con trai lớn từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình tốt có tiếng, ngày xưa hai người bọn họ dù cãi nhau hay đánh nhau đều dựa vào Kiều Nhuận Ý hòa giải.
Kiều Nhuận Ý dỗ cái này khuyên cái kia, có thể nói cái nhà này cơ bản đều dựa vào Kiều Nhuận Ý để duy trì cân bằng.
“Nhuận Nhuận.” Kiều Kiên Thật mở miệng trước: “Gần nhất có phải con không thoải mái không?”
“Sang năm con thi đại học, bây giờ còn phải một ngày làm ba việc, buổi tối ôn tập đến đêm khuya, buổi sáng còn phải trông con cho hai người, ba mẹ cảm thấy con có thể thoải mái chỗ nào?”
Trịnh Hồng nói: “Hôm qua ba con nói con té xỉu ở nhà, sao con không nói một tiếng?”
Kiều Nhuận Ý nói: “Nói với hai người có tác dụng sao? Hai người có thể đưa con đi kiểm tra toàn thân hay là có thể trở lại một giây trước khi con té xỉu để đỡ con, để tay con không bị thương?”
Trịnh Hồng đỏ mắt, cúi đầu lau nước mắt.
Kiều Nhuận Ý rất bình tĩnh: “Hôm nay chúng ta nói thẳng luôn đi. Từ giờ con với Kiều Mãn Ý chỉ là anh em, con sẽ không làm cha làm mẹ cho nó nữa, con mặc kệ hai người bận bao nhiêu, hai người tự chăm sóc con mình đi, hoặc là giống khi con còn nhỏ, nuôi thả cũng được.”
Kiều Mãn Ý cũng sợ không nhẹ, nghẹn ngào: “Anh, có phải vì lần trước mẹ cho em tiền, không cho anh… anh giận sao?”
Kiều Nhuận Ý cười nói: “Hay đấy, hai người nghèo như vậy mà Kiều Mãn Ý vẫn có tiền tiêu vặt.”
“Không phải.” Trịnh Hồng vội vàng giải thích: “Chúng ta biết con làm thêm, trong tay có tiền, em trai con muốn ăn vặt……”
“Đừng nói nữa.” Kiều Nhuận Ý xoay người ngồi vào bàn học: “Tiếp theo con muốn tập trung cho kỳ thi đại học, chủ nhật con sẽ dọn ra ngoài, ở một mình, các người muốn làm thế nào cũng được.”
Trịnh Hồng nóng nảy: “Sao con lại dọn ra, con ở trong nhà còn có thể ăn miếng cơm nóng…”
“Cơm nóng à?” Kiều Nhuận Ý gằn giọng: “Mẹ nói bữa sáng mà con dậy nấu từ 5 rưỡi để hầu hạ Kiều Mãn Ý hay là đùi gà còn thừa từ bữa trưa trong nhà ăn, hoặc là bánh rán con ăn lúc đói đến mức dạ dày run rẩy vào buổi tối?”
Kiều Nhuận Ý đeo tai nghe lên, ngăn cách mọi tiếng động trong nhà.
Trịnh Hồng đá Kiều Kiên Thật, Kiều Kiên Thật đá Kiều Mãn Ý, Kiều Mãn Ý rụt chân lại, lau nước mắt.
Kiều Kiên Thật xách ấm nước trên mặt đất lên, yên lặng đi ra ngoài, không lâu sau lại đi vào, đổ nước trong chậu rửa chân, dùng tay thử độ ấm rồi ra hiệu cho Kiều Mãn Ý.
Kiều Mãn Ý bưng chậu đi tới bên cạnh Kiều Nhuận Ý, chờ cậu nhìn sang mới nói: “Anh ơi, ngâm chân.”
Kiều Nhuận Ý tháo giày vớ, đặt chân trong bồn nói: “Cảm ơn.”
Kiều Mãn Ý hơi phấn khởi lên, vội vàng cầm vớ của cậu: “Để em giặt cho.”
Kiều Nhuận Ý nhướng mày, cười nói: “Được.”
Đời trước Kiều Nhuận Ý hầu hạ cả nhà này thật sự quá đủ rồi, lần này cậu sẽ không nuông chiều bất kỳ kẻ nào nữa.
Cậu biết rõ muốn hoàn toàn thoát khỏi cha mẹ với em trai là không thể, việc duy nhất bây giờ cậu có thể làm chính là thừa dịp mình còn có quyền lên tiếng thì chỉnh mọi người về đúng vị trí của mình.
Kiều Mãn Ý đứng ở ngoài cửa sổ giặt vớ cho cả nhà, thi thoảng ngó vào trong thăm dò, bóng dáng anh trai nhìn qua vẫn như cũ, mảnh khảnh nhưng lại khiến y có cảm giác an toàn.
Y cúi đầu, trong lòng hơi khó chịu, không biết sao anh trai lại đột nhiên ghét mình, sớm biết vậy y sẽ không nhận 30 đồng mẹ đưa.
Kiều Nhuận Ý vẫn là người cuối cùng lên giường, lúc nằm bên cạnh em trai bỗng nhiên bị chọc nhẹ một chút, một bàn tay đưa tới mười mấy đồng tiền lẻ nhăn dúm dó.
Kiều Mãn Ý thì thầm: “Còn dư lại từng này, cho anh tiêu.”
Kiều Nhuận Ý nhìn khuôn mặt đáng thương của em trai, đẩy tiền về, thấp giọng nói: “Anh không cần.”
Sáng sớm hôm sau Kiều Nhuận Ý nghe thấy tiếng cha mẹ nói chuyện.
Trịnh Hồng nói: “Nhuận Nhuận trong khoảng thời gian này chịu ấm ức, hôm nay ông đừng đi đâu, ở nhà nấu cơm cho con đi.”
“Tôi phải đi làm mà.”
“Ông đi làm cái m.ông ấy, đừng tưởng tôi không biết chuyện ông đi đánh bài, giờ ông thành thật dỗ Nhuận Nhuận cho tốt đi, nếu nó thật sự dọn đi thì ông không yên với tôi đâu.”
Đôi khi Kiều Nhuận Ý cũng không rõ cha mẹ có tình cảm gì với mình hay không.
Nhưng Kiều Nhuận Ý 30 tuổi quyết định không cần rối rắm đi phân tích làm gì, bởi vì phần tình cảm này có hay không cũng chẳng sao.
Ngoài cửa sổ rất nhanh đã có mùi thơm của trứng gà xào, Kiều Nhuận Ý đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Cậu vừa động, Kiều Mãn Ý đã giật mình tỉnh dậy: “Anh.”
“Ừ.” Kiều Nhuận Ý nhàn nhạt lên tiếng.
Cậu đi ra vòi nước ngoài cửa rửa mặt, phòng bếp ở bên ngoài, khói dầu hun đen mặt tường, một cái bàn đơn sơ đặt bếp gas.
Lúc Kiều Nhuận Ý rửa mặt, Kiều Kiên Thật đứng ở bên cạnh nhìn cậu, giọng điệu lấy lòng: “Giữa trưa ba làm xương sườn, ba sẽ mang đến trường cho con.”
“Không cần đâu.” Kiều Nhuận Ý nói: “Trường con không cho tự mang cơm.”
“Vậy buổi tối con về, ba làm sườn heo chua ngọt cho.”
Kiều Nhuận Ý suy nghĩ rồi cười với ông: “Được ạ.”
Ba cậu lập tức vui mừng bưng trứng gà xào lên: “Tới ăn cơm sáng đi.”
Ba cha con ăn cơm xong, Kiều Kiên Thật lại nói: “Sau này mỗi sáng ba đều nấu cơm cho các con, hôm nay ba đưa Kiều Mãn Ý tới trường học, về sau để tự nó đi, thế nào, Nhuận Nhuận, ba sắp xếp như thế ổn không?”
Kiều Nhuận Ý lại cười một chút.
Kiều Kiên Thật cũng không phải chưa từng làm cơm cho bọn họ, ví như lúc Kiều Nhuận Ý phát sốt, nhưng chờ đến khi gió êm sóng lặng thì ông sẽ lại trở về bản tính.
Kiều Kiên Thật rất biết bánh vẽ, Kiều Mãn Ý cũng vậy, chỉ có Kiều Nhuận Ý chưa bao giờ nhiều lời, nhưng lại làm không thiếu điều gì.
Ba cha con cùng chờ xe buýt, Kiều Mãn Ý lên xe trước, Kiều Kiên Thật lôi kéo con trai nhỏ, quay đầu lại nhìn con trai lớn: “Mau lên đây.”
“Ngày thường con ngồi chuyến này là vì đưa Kiều Mãn Ý, sau đấy còn phải đổi tuyến, quá phiền toái, con chờ chuyến đi thẳng.”
Ba cậu có chút hậm hực.
Hai cha con lên xe, Kiều Kiên Thật với Kiều Mãn Ý nhìn nhau lắc đầu.
Xe buýt nhanh chóng đến nơi, lúc này Kiều Mãn Ý bỗng nhiên nhớ ra: “Ba, hôm nay thứ bảy, hình như con không có tiết học.”
Kiều Nhuận Ý chưa chờ xe buýt tới đã chờ được Thiệu đại công tử, đối phương hôm nay nhìn có vẻ không giống bình thường, Kiều Nhuận Ý chú ý thấy hắn đã đổi dây đeo đồng hồ, từ đỏ cổ điển biến thành đỏ hồng, mặt đồng hồ có thêm một hình trái tim.
Thiệu Lập Hiên đích thâm mở cửa xe mời cậu lên xe, sau đó ngồi bên cạnh cậu, nói: “Hôm nay cậu tới sớm.”
“Sao cậu lại đi đường này?”
“Tôi ở ngay tiểu khu bên kia.” Thiệu Lập Hiên chỉ cho cậu xem.
Bên cạnh nhà trọ giá rẻ này đúng là có một tiểu khu, cách một con đường nhưng khác nhau như trời với đất.
Kiều Nhuận Ý bừng tỉnh: “Vậy chúng ta chẳng phải rất tiện đường sao?”
“Đương nhiên.” Thiệu Lập Hiên lập tức nói: “Cho nên tuần sau cậu tới nhà tôi giúp tôi học bù, có thể trực tiếp ngồi xe của tôi, dạy xong về nhà cũng rất tiện.”
Kiều Nhuận Ý hơi ngại: “Như thế thì phiền cậu quá.”
“Không phiền.” Thiệu Lập Hiên nói: “Vừa lúc tôi còn có việc muốn cậu hỗ trợ đây.”
Kiều Nhuận Ý: “?”
Giao diện IPAD hiện ra các loại kiểu dáng váy liền áo, Thiệu Lập Hiên vừa lướt hỏi cậu: “Cậu cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
“Toàn là size lớn.” Kiều Nhuận Ý nói: “Người cậu thích rất béo sao?”
Phản ứng đầu tiên của cậu là Thiệu Lập Hiên mua cho người trong lòng.
“Không.” Thiệu Lập Hiên chỉ cảm thấy nếu muốn tỏ tình thì tốt nhất nên chiều theo dáng vẻ Kiều Nhuận Ý thích nhất, hắn nói: “Cậu nói với tôi cậu thấy cái nào đẹp hơn là được rồi.”
“Cái này thì phải xem đối phương là loại hình gì……”
“Cậu thích loại hình nào thì người đó là loại hình đấy.”
“……” Kiều Nhuận Ý cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, nội tâm giãy giụa một trận vẫn nói: “Cậu rốt cuộc là mua cho mình hay là tặng… cô gái sáu ngón trước đấy cậu nói?”
Thiệu Lập Hiên: “…… Có thể là cả hai đúng không?”
Kiều Nhuận Ý hiểu ra, dù hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn cảm thấy ông chủ Thiệu có lòng tốt.
Bản thân thoát FA đồng thời không quên giới thiệu đối tượng cho nhân viên…… tuy rằng là sáu ngón tay.
Mua quần áo cho đối tượng của mình còn không quên mua quần áo cho đối tượng của nhân viên, quả thực là ông chủ tốt nhất thế giới.
Nhưng Kiều Nhuận Ý cũng không tiện từ chối, dù sao đối phương có sáu ngón tay, nói đúng ra là hơi khác người thường, nếu cậu trực tiếp từ chối thì có vẻ giống như ghét bỏ con gái nhà người ta, không chừng sẽ làm đối phương tổn thương.
Kiều Nhuận Ý hơi khó xử.
“Thế cô gái sáu ngón…” Không biết vì sao Kiều Nhuận Ý cảm giác bả vai của chú tài xế run lên một chút, cẩn thận nhìn lại thì có vẻ mình hoa mắt, cậu tiếp tục nói: “Cô gái kia… có phải từng gặp tôi rồi không?”
Thiệu Lập Hiên gật đầu.
“Tôi cũng thấy cô ấy rồi sao?”
Gật đầu.
“… Nói cách khác.” Kiều Nhuận Ý tự hỏi: “Cô ấy… yêu thầm tôi?”
Gật đầu gật đầu.
Thôi xong rồi, như thế lại càng không thể trực tiếp từ chối.
Kiều Nhuận Ý thấy nhức đầu, vừa chọn váy vừa nói: “Vậy cậu định bao giờ để tôi với cô ấy gặp mặt?”
Thiệu Lập Hiên cảm thấy vô cùng tuyệt vời, đây hẳn là tâm linh tương thông rồi.
Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, dịu giọng nói: “Bây giờ cậu… gấp không chờ nổi muốn gặp người đó sao?”
“Ừ.” Kiều Nhuận Ý không thích dây dưa dài dòng: “Nếu cậu đã có ý định thì nên mau chóng sắp xếp đi.”
Tuy không biết cô gái sáu ngón kia có quan hệ gì với ông chủ Thiệu, có thể khiến hắn để bụng như vậy, nhưng để ông chủ Thiệu đích thân làm thuyết khách giới thiệu thì chắc chắn nhân phẩm phải cực tốt.
Hơn nữa có thể nhân lúc còn sớm tiến vào vòng quan hệ của ông chủ Thiệu, với cậu mà nói cũng không phải chuyện xấu.
“Vậy… thứ hai tuần sau lúc chúng ta học thêm… thì gặp?”
“Được.” Kiều Nhuận Ý tiếp tục chọn váy, trong đầu bắt đầu phác họa dáng vẻ của đối phương, suy đoán: “Tôi cảm thấy cô ấy hẳn là một người rất dũng cảm, tuy có chút khác người thường nhưng trong xương cốt lại rất ngầu rất tự tin, có lẽ còn có chút làm theo ý mình?”
Thiệu Lập Hiên không chớp mắt nhìn cậu, cảm giác mỗi một chữ của cậu đều chọc vào tâm mình.
“Lấy cái này đi, màu xanh, thiết kế rất tao nhã nhưng lại không phù phiếm, rất hợp với cô ấy.”
Thiệu Lập Hiên nhận IPAD, buồn cười. Hóa ra hắn ở trong mắt Nhuận Nhuận lại tốt đẹp như vậy.
Tình yêu thật sự sẽ biến người ta thành đồ ngốc.