Dịch: Việt Dạ
Văn án:
Từ những năm cấp hai cho đến khi tốt nghiệp đại học, Đường Sở Sở kiên trì theo đuổi Triệu Khuynh suốt mười năm. Cuối cùng, cô cũng khiến người đàn ông ấy bước vào lễ đường cùng mình, trở thành chồng hợp pháp trên giấy tờ và trong cả trái tim cô.
Cô từng nghĩ, hạnh phúc từ đây sẽ bắt đầu. Rằng hai người sẽ cùng nhau trải nghiệm những điều lãng mạn mà người ta vẫn hay nói: xem phim cuối tuần, dạo phố dưới mưa, đi du lịch ở một thành phố xa lạ, và cùng nhau già đi trong bình yên.
Nhưng đời thực lại không giống những điều cô từng mơ.
Không có những buổi tối ân cần, càng không có thời gian bên nhau. Những cuộc trò chuyện ngày càng thưa dần. Những lần va chạm cũng chỉ là thoáng qua trong hành lang lạnh lẽo. Cả việc sinh con, Triệu Khuynh cũng không đề cập tới, bởi với anh, tất cả đều đứng sau công việc. Từng giờ từng phút, anh đều vùi mình trong phòng phẫu thuật.
Sau nhiều đêm nằm một mình trên chiếc giường rộng, thức trắng không phải vì lo lắng, mà vì cô đơn đến trống rỗng, Đường Sở Sở cuối cùng cũng cạn kiệt kiên nhẫn.
Cô nhìn thẳng vào anh, bình thản nói:
“Ly hôn đi. Em muốn đi tìm cho mình một vạn khả năng khác.”
Triệu Khuynh im lặng vài giây, rồi siết chặt hàm, cầm bút ký vào giấy ly hôn không chút do dự. Trả lại mọi thứ vào tay cô, anh chỉ để lại một câu:
“Không cần vội. Cứ từ từ tìm. Trong một vạn khả năng đó, anh sẽ đứng đợi em ở điểm cuối cùng.”
Thế nhưng, điều khiến anh không ngờ tới là... dường như cô sống càng ngày càng tốt thì phải?
Đến ngày thứ 209 kể từ sau ly hôn, Triệu Khuynh - người đàn ông từng trầm lặng đến mức khiến người khác phát điên, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh bắt đầu xuất hiện lại trước mặt cô, từng bước, từng bước giành lại những gì mình đã buông tay.