Sau khi được tiêm thuốc giảm đau, Đường Sở Sở cảm thấy khá hơn một chút, thậm chí còn có thể đấu khẩu với Dương Soái. Nhưng một lúc sau, cô lại cảm thấy cơn đau càng ngày càng rõ rệt, đặc biệt là vào lúc nửa đêm, đau đến mức toàn thân run rẩy, trán vã mồ hôi. Lúc đó Dương Soái nói gì cô cũng không nghe lọt tai nữa.
Cả người cô yếu ớt như một tấm kính dễ vỡ, ngay cả sợi tóc cũng ướt đẫm mồ hôi trên má. Đêm đó đối với Đường Sở Sở thật sự là một cơn ác mộng. Cảnh tượng đó khiến Dương Soái đau lòng, anh hận không thể chịu đau thay cô, cũng thức trắng cả đêm.
Sáng hôm sau, khi bác sĩ vừa vào làm, Dương Soái đã xông thẳng vào phòng làm việc của bác sĩ. Sau đó, bác sĩ cho Đường Sở Sở uống thuốc giảm đau, cô mới dần dần nhắm mắt lại, bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đường Sở Sở đã đau đớn suốt đêm, cơ thể cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn không ngủ say được. Cứ vài phút cô lại nhúc nhích tay một chút, dường như vẫn đang vật lộn trong bóng tối của cơn đau.
Sau đó, Dương Soái dứt khoát nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, giữ trong lòng bàn tay mình. Đường Sở Sở mới ngủ một giấc thật sâu. Dương Soái nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cảm nhận những ngón tay nhỏ nhắn, lạnh lẽo, trong lòng vô cùng phức tạp. Mặc dù anh tiếp xúc với nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ để người phụ nữ nào vì anh mà chịu khổ như vậy. Anh nghiến chặt răng, đưa tay Đường Sở Sở lên má, xót xa cọ cọ.
Lưu Giai Di đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy chính là cảnh này. Cô không thể hình dung được tâm trạng lúc đó, kinh ngạc đứng sững ở cửa, hoàn toàn quên mất việc đi vào.
Dương Soái nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô ấy một cái, buông tay Sở Sở ra và làm dấu im lặng với Lưu Giai Di, nhẹ giọng nói: “Mới ngủ, đau cả đêm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT