Khoảng thời gian đó, người bạn vốn khí phách, hăng hái của Đường Sở Sở bỗng dưng xuống tinh thần thấy rõ. Có hôm cô còn bắt gặp anh ngồi thẫn thờ bên sân bóng, một mình ôm chai bia nhìn người ta chơi thể thao. Bóng dáng cô độc, nhìn mà thấy thương.

Tối đó, Đường Sở Sở về nhà liền hỏi dò bố, giáo sư Đường. Bố cô cũng chỉ nói qua loa về mấy suất học bổng danh giá này, rằng nó không chỉ dành cho những người có thành tích cao. Ông bảo: “Nếu một giáo sư có trong tay suất này, đương nhiên họ muốn dành cho những sinh viên giỏi toàn diện, kiểu như có chút nền tảng gia đình. Coi như thuận nước đẩy thuyền, bởi vì nhiều dự án của các giáo sư cũng cần đến các nguồn lực xã hội.”

Đường Sở Sở không ngờ, ngay hôm sau cô đã tìm Lưu Giai Di, lôi ra bằng hết thông tin về hai sinh viên đã nhận được suất học bổng kia. Sau đó, cô hùng hổ đi tìm giáo sư Phùng, từ thành tích học tập hàng ngày đến nội dung luận văn, rồi cả thái độ trên lớp, thiếu chút nữa là lôi cả điểm thi đại học ra chất vấn. Cô còn hỏi thẳng giáo sư Phùng có nhận hối lộ gì không.

Câu hỏi này khiến sắc mặt giáo sư Phùng biến sắc. Sự việc bị đẩy đi quá xa, cuối cùng giáo sư Đường và vợ phải đích thân ra mặt để xoa dịu, xin cho con gái khỏi bị kỷ luật hay đuổi học. Sau đó, để dập tắt dư luận và giữ lại danh tiếng cho giáo sư Phùng, nhà trường đã đặc cách duyệt thêm một suất học bổng. Suất đó chính là cái mà Đường Sở Sở đã bất chấp cả tương lai để giành lấy.

Cô vẫn nhớ như in, ngày mà bố cô báo tin vui, cô đã chạy thẳng ra khỏi nhà giữa trời mưa xối xả, chạy một mạch đến dưới ký túc xá của Triệu Khuynh. Cô ngẩng đầu, hét to trong xúc động.

Đêm đó, cô mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài xõa xượi trông chẳng khác gì ma nữ. Cô cứ thế không ngừng gọi tên Triệu Khuynh, khiến điếu thuốc trên tay Tiêu Minh run bắn, suýt nữa làm cháy cả quần lót. Vừa định quay vào gọi Triệu Khuynh thì dưới lầu, một bóng người đã cầm chiếc ô lớn vội vã lao ra khỏi ký túc xá.

Đường Sở Sở ướt sũng, nhưng đôi mắt cô sáng rực. Ngay khi Triệu Khuynh định mở miệng mắng cô, cô đã lao đến ôm chầm lấy anh, nói đầy phấn khích: “Triệu Khuynh, cậu được suất học bổng rồi!”

Cả khu ký túc xá nam sinh đều chứng kiến cảnh tượng ấy. Triệu Khuynh, người vốn ít nói, ít cười, vậy mà giữa bao nhiêu ánh mắt dõi theo, đã vứt ô xuống, ôm chặt cô gái bé nhỏ trước mặt và xoay vài vòng trong cơn mưa xối xả. Hình ảnh kinh điển đó sau này trở thành một trong mười giai thoại đẹp nhất của trường Ninh Đại.

Mỗi khi nhớ lại những chuyện cũ, Đường Sở Sở vẫn có cảm giác như đang xem một bộ phim thần tượng lãng mạn. Kể cả việc đêm đó Triệu Khuynh đã bế xốc cô lên hành lang và hôn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play