Đường Sở Sở cụp mắt, không nói lời nào. Nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng ánh nhìn lạnh lẽo phía đối diện đang khóa chặt lấy mình.

Nếu là trước đây, chỉ cần bị anh nhìn như thế, cô đã mềm lòng, đã vội vàng nhào tới, gọi một tiếng "ông xã", xin lỗi rồi ngoan ngoãn gác rượu sang một bên.

Nhưng hôm nay thì khác.

Tay cô siết chặt lấy chiếc ly, đôi mắt không còn dao động. Cô xoay người đưa ly về phía Mạnh Quảng Đức, giọng rõ ràng:

“Rót tiếp đi. Em chơi tiếp.”

Từ ngày ly hôn đến giờ đã hơn hai tháng, Đường Sở Sở vẫn chưa nói với bất kỳ ai. Là cô chủ động đề nghị chia tay. Mà lý do, nói trắng ra... vừa như chẳng có lý do nào thật sự, lại vừa chất chồng đủ thứ vụn vặt.

Hôm ấy, cảm xúc đè nén suốt một thời gian dài bỗng vỡ tung như đê vỡ. Cô khóc, mắng anh đủ chuyện. Nào là anh không bao giờ có thời gian cho cô, nào là lối sống quá khác biệt, lấy nhau rồi mà chẳng khác gì độc thân. Cô cảm thấy mình như đang già đi từng ngày, sống cạnh anh mà tương lai mịt mù không lối thoát, cả đời cứ phải chờ đợi như một bóng người đứng nhìn ra biển lớn... không thấy ngày mai, cũng không thấy hy vọng.

Cô nói muốn ly hôn. Một tràng dài những lời giận dữ được tuôn ra, và cô tưởng sau đó sẽ là một trận cãi vã, hay chí ít là một sự níu kéo.

Nhưng Triệu Khuynh chỉ im lặng đứng nhìn. Đợi cô trút xong tất cả, anh chỉ buông một từ ngắn gọn:
“Được.”

Không một câu giữ lại. Không một lời hỏi han. Cách anh đồng ý nhẹ tênh, khiến cô - người bốc đồng muốn rút lại lời, cũng chẳng còn đường để lui.

Cho đến khi xe anh dừng lại trước Cục Dân chính, Đường Sở Sở mới bàng hoàng nhận ra:
Cô thực sự đã đề nghị ly hôn với Triệu Khuynh. Mười năm theo đuổi một người, đến khi nắm được anh trong tay, lại chính cô là người buông bỏ?

Đường Sở Sở, thật đúng là "có tiền đồ".

Chỉ là... tại sao lúc ký tên lên tờ đơn ly hôn, cô lại khóc như một đứa trẻ?

Hôm đó trời u ám, xám xịt. Triệu Khuynh là người chưa từng hút thuốc lại rẽ vào một tiệm tạp hóa gần đó mua bao thuốc mềm, sau đó đứng ngoài hành lang, hết điếu này đến điếu khác.

Cô thì ngồi bên trong, ở lối đi nhỏ sát tường, ôm mặt mà khóc, nước mắt như không thể ngừng lại.

Rồi hai người bước ra khỏi Cục Dân chính, không ai tiễn ai, mỗi người một hướng. Trước khi đi, anh lạnh lùng dặn:

“Tự lo cho mình. Nhớ ăn uống đàng hoàng.”

Cô quay đầu, giọng vẫn nghẹn, nhưng cứng rắn:

“Không cần anh lo. Nếu rảnh, thì quay lại lấy hết đồ đi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play