Người phía sau anh ta nhún vai:

“Tiện đường đón Triệu Khuynh qua đây.”

Ngay khi cái tên ấy lọt vào tai, Đường Sở Sở giật bắn. Ly rượu trong tay hơi nghiêng, ánh mắt cô theo phản xạ nhìn về phía cửa.

Triệu Khuynh đang sải từng bước dài tiến vào.

Vẫn là kiểu ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ đến mức không tìm được lấy một nếp gấp, sơ mi màu nhạt phối cùng quần tây cắt may vừa vặn. Dáng người cao, vai rộng, từng bước đi đều toát ra khí chất tự nhiên mà lạnh lùng.

Chỉ cần đứng yên ở đó, dưới ánh đèn vàng mờ mờ của quán, khuôn mặt góc cạnh với đường xương hàm rõ ràng của anh liền nổi bật hẳn lên. Mắt sâu, ánh nhìn trầm tĩnh, cả người anh tựa như một dòng nước lạnh lặng lẽ tràn vào căn phòng vốn đang ồn ào...

Một tiếng "bốp" khẽ vang lên khi ly rượu đặt mạnh xuống bàn, khiến mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về phía Đường Sở Sở. Tiêu Minh là người phản ứng nhanh nhất, lập tức quay lại, giọng cao vút đầy bất ngờ:

“Sở Sở, chẳng phải cậu nói chồng không đến sao? Giờ lại chơi màn bất ngờ thế này à?”

Chính câu nói ấy khiến ánh mắt của Triệu Khuynh - người vừa mới bước vào, rơi xuống người đang ngồi trên sofa. Đường Sở Sở vẫn còn đang ngơ ngác, ly rượu trong tay còn chưa kịp uống. Cả người cô như đang lạc nhịp, bối rối giữa những ánh mắt, giữa tiếng nhạc, giữa những hồi ức chồng chéo.

Một năm sống cùng anh, cô hiểu rõ Triệu Khuynh là kiểu người sống nguyên tắc, ít giao du, càng không bao giờ xuất hiện ở mấy buổi tiệc rượu nhốn nháo thế này. Dù cô từng nhiều lần năn nỉ anh cùng tham gia, đáp lại chỉ là cái lắc đầu kiên quyết, hoặc cùng lắm... đến đón cô về khi tiệc tàn.

Ấy vậy mà bây giờ, sau khi ly hôn, anh lại thản nhiên xuất hiện.

Cảm xúc trong lòng Đường Sở Sở rối như tơ vò, chẳng phân rõ là ngỡ ngàng, cay đắng hay đơn thuần là bất lực. Cô ngửa cổ, dốc cạn ly rượu đang cầm trên tay.

Lưu Giai Di nhanh chóng bước lên, trừng mắt nhìn Tiêu Minh, gằn giọng:

“Tránh ra một bên đi, ông làm loạn cái gì vậy?”

Tiêu Minh bị mắng đến ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh ta vẫn vô tư cười cợt, khoác vai Triệu Khuynh đầy thân thiết:

“Bác sĩ Triệu của chúng ta bận tối mặt, bình thường hẹn mãi còn chẳng ra. Nay nể mặt tôi mà đến, quý hóa lắm rồi. Hôm nay tôi bao trọn bàn này, các cậu cứ uống thoải mái.”

Nói rồi, Tiêu Minh chẳng để ý sắc mặt ai, mạnh tay đẩy Triệu Khuynh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Đường Sở Sở. Anh ta còn hả hê đùa tiếp:

“Vợ cậu tửu lượng không tệ đâu. Trông tưởng ngoan ngoãn mà ra trò phết, đúng là nữ trung hào kiệt.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play