Dù vậy, câu “lừa cưới” kia nghe đi nghe lại vẫn khiến cô hơi chột dạ.
Thấy sắc mặt Đường Sở Sở sa sầm, Lưu Giai Di vội vàng chuyển chủ đề:
“Thôi bỏ đi, nhắc tới anh ta làm gì. Tối nay Tiêu Minh tổ chức tụ họp, mấy người bạn cũ thời đại học cũng đến. Cậu đi với mình nhé. Gặp bạn bè cũ cho khuây khỏa. Đàn ông mà, cái cũ không đi thì cái mới sao tới. Đừng nghĩ ngợi nữa.”
Nói thì dễ, nhưng khi thật sự bước vào bữa tiệc, Đường Sở Sở mới biết, "cái cũ" mà Lưu Giai Di nhắc đến... hóa ra cũng có mặt.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại Triệu Khuynh, người chồng cũ đã biến mất khỏi tầm mắt cô suốt hơn hai tháng trời, ngay trong một cuộc tụ họp bạn bè.
Khi ấy, cô đang bị hai đàn anh khóa trước kéo ra chơi xúc xắc uống rượu. Một trong hai người là Mạnh Quảng Đức - người từng theo đuổi cô suốt thời đại học. Từ sau khi cô kết hôn, Mạnh học trưởng cũng giữ khoảng cách hơn, dù vẫn luôn giữ thái độ ân cần.
Không ai ngờ được, lần hội ngộ cũ lại trở thành lần đối mặt không báo trước với người cũ...
Vừa bước chân vào buổi tiệc, Đường Sở Sở vốn không định uống rượu. Nhưng Lưu Giai Di thì khác, vừa thấy Mạnh Quảng Đức xuất hiện là cô nàng đã lập tức ghé sát tai Sở Sở, thì thầm bằng giọng vừa dụ dỗ vừa trêu chọc:
“Cậu nhìn Mạnh học trưởng đi. Bố làm bất động sản, mẹ mở trung tâm giáo dục, tài sản nhà người ta tính cũng phải vài trăm tỷ. So với nhà cậu, cũng gọi là tạm tạm môn đăng hộ đối rồi đấy. Giao lưu một chút, biết đâu lại cho bản thân một cơ hội mới.”
Lời khuyên ấy Đường Sở Sở vốn định bỏ ngoài tai. Nhưng chưa đầy một phút sau, Giai Di lại chốt hạ bằng một câu sắc như dao:
“Mình thấy đời này cậu bị Triệu Khuynh nắm thóp đến già mất thôi.”
Câu đó đâm trúng điểm yếu. Sở Sở ngẩng đầu, không nói không rằng, liền cầm lấy ly rượu, đi thẳng về phía đám người đang tụ lại ở giữa phòng.
Mấy đàn anh khóa trên hiển nhiên không phản đối sự gia nhập của cô em xinh đẹp năm nào. Vòng đầu cụng ly, vòng hai đổ xúc xắc, vòng ba đổi chỗ... chẳng mấy chốc, Mạnh Quảng Đức - người lúc đầu còn ngồi đối diện đã tự nhiên ngồi sát bên cạnh cô lúc nào không hay.
Ngay khi không khí đang rôm rả, cánh cửa phòng lại một lần nữa bật mở. Một người bạn học cũ Tiêu Minh, vừa hát xong thì đi xuống, tiện tay đặt micro lên bàn, cười cười nói:
“Sao giờ mới tới?”