Thẩm Nhu luôn nghĩ Hàn Mạc chỉ là một món đồ chơi – một công cụ để thỏa mãn cơn khát quyền lực và cảm giác thống trị.
Cô hành hạ anh bằng trò đùa vặt vãnh, vẽ bậy lên cơ thể anh như đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc lên búp bê vải.
Cho đến một ngày, cô bắt đầu thấy những dòng bình luận kỳ quái hiện lên giữa không trung.
【Nữ phụ điên rồi.】
【Nam chính đang chơi trò cắn ngược kia kìa, ai thông báo cho chị gái đi.】
【Từng chút một, anh ta đang bẻ gãy thế giới của cô ấy.】
Thẩm Nhu bật cười, không hề sợ hãi.
Nhưng cô không biết, Hàn Mạc – “món đồ chơi” của cô – chưa bao giờ là con rối.
Anh ta là con thú, đang kiên nhẫn chờ đợi đến khi xiềng xích lỏng ra.