Đêm đó, tôi nằm trên ghế dài, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

Căn phòng tĩnh lặng như một xác chết. Không tiếng gió, không ánh đèn. Chỉ có tiếng thở khe khẽ từ góc tối—nơi Hàn Mạc bị trói.

Tôi giả vờ ngủ.

Chờ đợi anh kháng cự, vùng vẫy, hay cầu xin.

Nhưng không.

Thay vì thế, một tiếng thì thầm vang lên. Nhẹ. Mềm. Như len lỏi qua từng lớp bóng đêm.

“…Thẩm Nhu.”

Tôi giật mình. Tim đập loạn.

“…Thẩm Nhu,” anh gọi lần nữa, lần này khẽ hơn, như thể đang mơ.

Tôi quay đầu nhìn.

Anh không thấy tôi thức. Chỉ dựa đầu vào tường, mắt nhắm, môi lặp lại tên tôi như một câu thần chú đã bị nguyền rủa.

“…Thẩm Nhu.”

Không ai gọi tên tôi như thế bao giờ.

Không oán hận, không khẩn cầu. Mà như nhớ, như đau, như yêu.

Tôi đứng dậy, bước đến.

“Tôi cấm anh gọi tên tôi,” tôi gằn giọng, vung tay tát mạnh vào mặt anh.

Da anh đỏ ửng, má hơi sưng.

Nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, và giọng vẫn đều đều như nước chảy.

“Thẩm Nhu.”

Tôi đạp mạnh vào ngực anh, cảm thấy anh khụy xuống.

Nhưng trong mắt anh, tôi không thấy oán giận.

Chỉ có hình bóng tôi đang in sâu vào con ngươi ấy.

Tôi lảo đảo lui lại. Tim đập nhanh. Không kiểm soát nổi nữa.

Là tôi hành hạ anh, tôi mới là kẻ nắm dây cương.

Nhưng vào lúc này… tôi lại thấy như mình vừa bị lột trần trước ánh nhìn ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play