Tôi bắt đầu đặt tên cho từng nét vẽ trên người Hàn Mạc.

Một vòng tròn đen quanh cổ – tôi gọi đó là “vòng trói”.
Dấu chéo đỏ nơi vai – tôi gọi đó là “khóa”.
Dòng chữ nguệch ngoạc dọc sống lưng: “Thuộc về Thẩm Nhu”.

Tôi biết da anh lạnh, nhưng lại dễ mẩn đỏ. Càng vẽ, càng nổi gân. Tôi từng nghĩ nếu tôi mạnh tay thêm chút nữa, máu sẽ bật ra dưới đầu cọ.

Hàn Mạc không nói một lời. Chỉ hơi rùng mình khi mực lạnh chạm vào sống lưng.

Tôi bật điện thoại lên, livestream như mọi lần. Bình luận trôi ào ào.

【Đúng là bệnh hoạn.】
【Cô ta đang hành hạ một người vô tội.】
【...Nhưng sao tôi lại thấy anh ta đẹp đến lạ?】

Tôi cúi sát người anh, thì thầm:
“Có người khen anh đẹp khi đau đấy. Anh thấy sao?”

Anh không trả lời. Nhưng tôi thấy khớp hàm anh siết lại, hơi thở khựng lại trong một giây ngắn ngủi.

Tôi cười, dùng ngón tay dính mực bôi lên môi anh – như tô son.
“Bây giờ thì anh đúng kiểu tôi thích rồi đấy.”

Có lúc tôi tự hỏi, vì sao anh không bao giờ chống cự?

Là cam chịu? Hay... đang chờ thời?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play