Tôi bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.

Mỗi khi tôi ra lệnh, Hàn Mạc vẫn làm theo – như cũ. Nhưng ánh mắt anh đã đổi khác.

Không còn đờ đẫn hay trống rỗng. Mà như có một thứ gì đó... sống. Một mảnh ý chí đang trồi lên, từng chút một. Lặng lẽ mà kiên cố.

Tôi vẽ một vết sơn lên ngực anh, kéo dài đến bụng.
“Tôi sẽ gọi vết này là—” tôi chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ánh nhìn của anh.

Một cái nhìn không buốt lạnh như dao... mà nóng như lửa.
Giống như anh đang giam tôi lại trong chính tầm mắt mình.

Tôi dừng tay.

Anh không nhúc nhích. Nhưng tôi biết anh đang quan sát. Không phải như một kẻ bị động chờ xử lý, mà như người chờ xem kẻ đối diện sẽ làm gì tiếp theo.

Tôi chợt thấy cổ họng khô khốc.

【Nhìn kìa, ánh mắt đó...】
【Anh ta đang đánh dấu cô bằng mắt.】
【Đây không còn là một chiều nữa rồi.】

Tôi lùi một bước, vô thức.

Lần đầu tiên, tôi không chắc ai đang điều khiển ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play