Tôi vào phòng thì thấy Hàn Mạc đang đứng.

Không bị trói. Không có dây xích. Cũng không có lệnh.

Chỉ đứng đó, lặng lẽ, giữa ánh đèn mờ như sương khói.

Tôi giật mình.

“Cho phép anh cử động lúc nào?” tôi gằn giọng.

Anh không trả lời. Chỉ cúi đầu, đôi vai hơi run lên—tôi tưởng là sợ, nhưng không.

Anh ngẩng mặt, và nở nụ cười.

Lần đầu tiên.

Một nụ cười dị dạng, nhếch nhẹ ở khóe môi, như thể châm chọc, như thể xót xa.

Tôi bước lùi một bước. Cảm giác mình vừa bước sai nước cờ.

【Nam chính cười rồi! Cười kiểu gì đó... rất lạ.】
【Tôi cá là cô ta bắt đầu thấy bất an rồi.】
【Đừng nói là vai trò đổi chỗ nhé?】

Tôi bước đến, túm cổ áo anh kéo sát mặt mình:
“Cười cái gì?”

Hơi thở anh phả lên môi tôi, ấm đến đáng ghét.

“Cô vui khi tôi đau mà,” anh thì thầm, “còn tôi thì... vui khi cô tưởng mình kiểm soát được.”

Tôi tát anh.

Một cái thật mạnh.

Anh nghiêng đầu, má in rõ dấu tay, nhưng vẫn cười—nụ cười méo mó ấy, sâu hoắm như vực thẳm.

Tôi quay người đi, nhưng ngón tay run lên.

Lần đầu tiên, tôi thấy sợ. Không phải vì anh có thể làm gì.

Mà vì... tôi không còn chắc mình hiểu nổi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play