Tôi mua anh ta bằng tiền. Một con số không hề nhỏ – chỉ để đổi lấy thứ cảm giác kiểm soát trong tay.

Người ta hỏi tôi: “Anh ta có làm gì sai không?”
Tôi cười: “Không, tôi chỉ tò mò một kẻ đẹp như thế sẽ gãy gập thế nào.”

Hàn Mạc bị đưa đến vào một ngày mưa. Áo sơ mi trắng dính sát người, mái tóc đen phủ mắt. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, ướt như một con thú hoang bị lùa vào lồng.

Tôi bảo anh quỳ xuống. Anh quỳ.
Tôi bảo anh cởi áo. Anh cởi.
Tôi không nói anh phải im lặng – nhưng anh vẫn lặng thinh như một thói quen.

Căn phòng dưới tầng hầm trở thành nơi giải trí của tôi. Tôi treo dây thừng, đặt gương lớn đối diện giường, sắm cả bộ cọ vẽ để “trang trí” làn da trắng nhợt của anh.

Một đường nét đỏ quạch chạy dọc sống lưng anh. Tôi nghiêng đầu: “Đẹp thật.”

Mỗi lần vẽ, tôi đều livestream lại. Tôi không biết ai đang xem – chỉ thấy những dòng bình luận trôi qua:

【Cô ta điên rồi.】
【Nhìn mặt nam chính kìa, đau mà đẹp…】
【Tôi thấy anh ta run nhưng không phản kháng. Lạ thật.】

Tôi không quan tâm.
Tôi chỉ biết – khi tôi ra lệnh, anh làm theo. Không oán hận, không hỏi vì sao.

Giống như… anh sinh ra là để tôi điều khiển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play