Tôi thử trói tay anh bằng dây da mới.

Không phải để kiểm soát—mà để thử. Thử xem anh còn “ngoan” không.

Hàn Mạc nhìn tôi, không chớp. Ánh mắt như ngọn lửa âm ỉ. Nhưng anh vẫn đưa tay ra, tự nguyện. Không một chút phản kháng.

Tôi siết dây chặt hơn.
“Không đau à?” tôi hỏi.

Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn im lặng. Chỉ có một tiếng thở phì nhẹ, gần như... kìm nén.

【Tôi nói rồi mà. Nam chính hình như thích bị cô ta đối xử tệ.】
【Hành động tự trói tay mình kia không phải tự nguyện thì là gì?】
【Coi chừng, vai vế hai người sắp đổi rồi đó.】

Tôi đưa tay chạm vào gương mặt anh, hơi nghiêng đầu:
“Thẩm Vọng, anh thực sự muốn tôi tiếp tục à?”

Đôi mắt anh khẽ động. Tôi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ—như tiếng cười bật ra khỏi kẽ răng.

Tôi dừng lại.

Lần đầu tiên, tôi không còn chắc mình đang dẫn đường. Hay chỉ là diễn viên trong một trò chơi mà anh đã chuẩn bị từ trước.

Tôi cầm cọ lên, chấm vào lọ mực đỏ sẫm, rồi vẽ một đường dài từ bả vai anh đến tận hông.

Giống như đang vẽ một vết cắt thật.

Da anh nổi gai. Nhưng anh không nói gì.

Tôi chậm rãi thì thầm:
“Nếu bây giờ tôi dùng dao thật, anh có tránh không?”

Anh im lặng.

Tôi đẩy tay mạnh hơn, khiến đầu cọ hằn lên da. Lần này anh hít vào một hơi, sâu và nặng. Không phải vì đau—mà như thể... chờ đợi.

Chờ tôi làm thật.

Tôi bỗng thấy rùng mình.

【Cảm giác như cô ta đang thử anh ta... và anh ta đang thử lại cô ta.】
【Thế giới này không phải chỉ có một kẻ điều khiển.】

Tôi buông cọ, hơi thở rối loạn.

Anh vẫn ngồi yên, hai tay bị trói, cơ thể như dâng lên một nỗi ám ảnh dịu dàng.

Tôi quay mặt đi. Trong khoảnh khắc, tôi thầm nghĩ—nếu tôi là kẻ điều khiển trò chơi này, sao lại thấy mình đang dần mất quyền?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play