Ta Đã Lâu Không Làm Thượng Thần
Ta Đã Lâu Không Làm Thượng Thần
Đang ra 1 tháng
1 chương
21 9
12345
Quỷ Lười • Đang ra

Hán Việt: Ngã bất tố thượng thần ngận cửu liễu

Tác giả: Bát Nguyệt Vu Hạ

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Thiên chi kiêu tử

Văn án tập trung vào tuyến tình cảm, nhưng thực tế tuyến cốt truyện và tình cảm đều được chú trọng ngang nhau:

1. Ngày Phù Tang Thượng Thần tự hủy chân linh, hiến mình cho cây Sinh Tử, cũng là ngày đại hôn của Bạch Tắc, thần bầu trời Bắc Doanh và Đế Cơ Thiên Giới.

Trước đây, Bạch Tắc từng nghĩ Phù Tang đối với hắn chỉ là một quân cờ, dùng để cứu thiên quân Bắc Doanh mà thôi.

Dù nàng có chết trước mặt hắn, lòng hắn chắc cũng không nổi chút gợn chút sóng nào.

Nhưng khi tin Phù Tang bỏ mình hiến tế truyền đến, ánh sáng từ đôi cánh ngã xuống của nàng khiến mắt hắn nhức nhối, lòng hắn như bị thiêu đốt. Bạch Tắc xé toạc bộ hôn phục tím trên người, lao đến Nam Hoài Thiên, tay cầm Tru Ma Kiếm chém liên hồi vào kết giới Nam Hoài Thiên, máu chảy đầm đìa, thần lực cạn kiệt.

Nàng vì hắn mà đến cõi trời đất này, là quân cờ hoàn hảo nhất của hắn.

Hắn không cho nàng chết, vậy nàng sao dám chết?

Sao dám chứ?

2. Cái chết của Phù Tang Thượng Thần là một bí ẩn lớn ở Thiên Giới.

Người ta bảo Phù Tang Thượng Thần vì thương sinh vạn giới, vì cứu linh mạch Nam Hoài Thiên mà tự hủy thần cách.

Kẻ khác lại nói nàng không vượt qua được tình kiếp, chẳng thể buông bỏ tình cũ Bạch Tắc nên tự tìm cái chết.

Lúc Hoài Sinh nghe người ta bàn tán chuyện này, nàng vừa vung xong kiếm lần thứ vạn ở hạ giới.

Khi ấy, một thiếu niên kể chuyện nằm trên cây phong hương, cười toe hỏi nàng: “Ngươi nói xem, cái cô Phù Tang Thượng Thần ngốc nghếch kia có phải ngu chết không? Vì một gã nam nhân vô tình vô nghĩa mà ngay cả mạng cũng bỏ, chậc chậc.”

Hoài Sinh không hiểu sao vị kiếm chủ này lại giận dữ thế, cũng không biết rõ chuyện thần tiên kia liên quan gì đến đám phàm nhân như nàng.

Nhưng để khỏi vung kiếm thêm một vạn lần nữa, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng, ngu chết mất.”

Sau này, khi phi thăng lên thượng giới, chân linh rơi rụng khắp chư thiên vạn giới trở về, nàng mới biết mình đã theo kiếm chủ mắng chính mình không biết bao lần. 0v0

3. Khi Hoài Sinh phi thăng lên thượng giới, Phù Tang Thượng Thần đã tuẫn đạo hơn một vạn năm.

Nghe đồn, thần mộc cây Sinh Tử nàng cứu nay lá rụng cành khô, nửa sống nửa chết. Nam Hoài Thiên là nơi từng nuôi dưỡng nàng cũng hóa thành vùng trời đất nửa sống nửa chết.

Còn Bạch Tắc, vị chiến thần gắn với tai tiếng của nàng qua mấy vạn năm…

À, hắn kề Tru Ma Kiếm khát máu lên cổ nàng, lạnh lùng nhìn nàng mà nói: “Phù Tang, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

4. Hoài Sinh liều mạng phi thăng lên thượng giới, thật ra là để cứu vị kiếm chủ độc miệng, chẳng ra gì, lại nhỏ nhen hết sức kia.

Kiếm chủ vì nàng mà chết, trước khi chết còn không chịu nhắm mắt, gầm gừ bắt nàng phi thăng lên thượng giới tìm cách hồi sinh cho hắn.

Hoài Sinh bất đắc dĩ đành lập lời thề bản mạng.

Nhưng khi nàng thuận lợi phi thăng, nàng phát hiện vị kiếm chủ kia, à không, vị Cửu Lê Thiên Thiếu Tôn ấy đang ung dung nằm trên cây Vô Căn ở Ma Vực, cười tươi nói với nàng: “Ôi chao, đồ đệ ngoan, ngươi rốt cuộc đến rồi.”

Hướng dẫn đọc:

  1. Tuyến cốt truyện và tình cảm chia đều, mọi chuyện đều xoay quanh nữ chính. Nàng là vai chính tuyệt đối duy nhất. Nam chính là kiếm chủ, nam hai là Bạch Tắc. Cả hai không phải người tốt, nhưng đều yêu nữ chính và mong nàng bình an.
  2. Phù Tang Thượng Thần tự hủy chân linh không phải vì tình kiếp.
  3. Phù Tang Thượng Thần đẹp nghiêng trời, đánh khắp thiên hạ vô địch không đối thủ, nhưng Nam Hoài Sinh ở hạ giới chỉ là cục đá xám xịt. Không còn cách nào, chết chỉ sót lại duy nhất một giọt máu, miễn cưỡng giữ hình người đã là may. Dĩ nhiên, tu vi và vẻ đẹp sẽ luyện lại được.
  4. Tác giả tự xây dựng chi tiết và thế giới quan cho truyện, xin đừng soi xét. Chậm nhiệt, kết HE.

Lưu ý: Truyện còn chưa hoàn raw, văn án và chương 1 ra mắt trước là để đặt gạch, khi nào convert đầy đủ mới bắt đầu edit và beta chính thức!!

 

Các số gần nhất
Danh sách chương